Trần Quân Minh đi rửa tay hàng chục lần sau khi chạm vào bọn người dơ bẩn kia. Anh nhẹ nhàng lên xem tình hình của Nhược An, cô đã ổn định tâm tình hay chưa...
Cánh cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, Nhược An đang ngồi tựa lưng vào giường, ánh mắt trầm ổn hướng ra ngoài, nhưng vẫn không rõ cô đang nghĩ gì...
"Trần Quân Minh...lại đây..."
Trần Quân Minh vô thức nghe lời đi lại chỗ Nhược An đứng trước mặt cô, không ngờ Nhược An lại ôm chầm lấy anh...
"Có phải tôi dơ bẩn lắm không, anh cũng sẽ vứt bỏ tôi đúng không..."
Trần Quân Minh xoa đầu Nhược An. Tại sao cô lại nghĩ bản thân dơ bẩn cơ chứ, chẳng lẽ cô hiểu nhầm rằng bản thân đã bị bọn chúng xâm phạm hay sao...
"Tôi đã nói thích em, chính là cả đời thích em...nhưng Nhược An à...em có phải hiểu lầm gì không..."
Nhược An nghe anh hỏi liền cúi gằm mặt xuống đất, cô sợ anh sẽ nói ra điều gì đấy khiến cô không chấp nhận được...
"Hiểu nhầm gì cơ..."
"Em không bị bọn chúng xâm phạm, vết thương trên người em chỉ là do va chạm tạo ra mà thôi..."
Nhược An tròn mắt nhìn Trần Quân Minh, lần nữa lại rơi lệ...
"Thật...thật sao..."
Trần Quân Minh quỳ xuống dưới chân Nhược An liền gật đầu chắc nịch. May mắn sao anh lại tới đúng lúc tên khốn nạn kia định chạm vào người cô nên chưa có chuyện gì xảy ra hết...
"Đúng vậy...anh đến vừa đúng lúc em ngất đi..."
"Anh không nói sớm, có biết tôi sợ lắm không...lúc đó tôi đã gọi tên anh biết bao nhiêu lần, còn oán trách anh rằng sao lại không bảo vệ tôi..."
Nhược An ôm lấy Trần Quân Minh để anh xoa đầu cô. Vậy là anh đã đến, anh không hề bỏ rơi cô...
"Tôi chỉ còn một mình anh thôi..."
Câu nói nhẹ nhàng nhưng đau lòng. Nhược An không còn ai trên cõi đời này nữa rồi, còn mỗi Trần Quân Minh để cô trông cậy mà thôi. Anh đau lòng ôm chặt lấy cô, tại sao lại có thể mạnh mẽ trong suốt ngần ấy năm cơ chứ, tại sao lại có thể vượt qua được tất cả mọi chuyện một mình cơ chứ...
Chính Trần Quân Minh là người phá vỡ lớp vỏ bọc mạnh mẽ của Nhược An, chính anh là người cho phép cô yếu đuối, cho phép cô khóc trước mặt anh, cho phép cô dựa dẫm vào anh cả đời...
"Tôi cũng chỉ có em thôi..."
Trần Quân Minh biết Nhược An đã ngủ trên vai mình, anh đành nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại cho cô không bị lạnh...
Vết thương cũng được chính tay Trần Quân Minh và người hầu thay nhau chăm sóc nên cũng rất nhanh lành, chỉ sau một tuần đã khỏi hẳn, sức khỏe của Nhược An cũng dẫn được cải thiện...
Trần Quân Minh ngồi kế bên Nhược An, anh đưa cho cô tờ giấy nhập học vào trường mới, lại còn là trường quốc tế chỉ dành cho giới thượng lưu con nhà giàu có...
"Tôi sẽ chuyển trường cho em..."
Nhược An liền gật đầu nghe theo sự sắp xếp của Trần Quân Minh. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì việc cô tiếp tục đi học ở trường cũ là điều không thể được. Cô cũng biết chuyện Trần Quân Minh ra tay với người nhà Kiều gia nhưng không trách móc gì anh. Tất cả là do ác giả ác báo...
"Ngày mai cùng tôi đi dự tiệc..."
Trần Quân Minh nhìn Nhược An, cô lại chưa nghe hết đã vội lắc đầu từ chối...
"Không được đâu...tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế...tôi sẽ làm ảnh hưởng xấu đến anh..."
Trần Quân Minh bắt lấy tay cô hôn xuống, anh biết cô vẫn mặc cảm về thân phận của mình. Vậy nhân cơ hội này chứng minh cô là vị hôn thê của anh với báo chí cũng không tồi...
"Em là người của tôi, dù em có làm việc gì đi chăng nữa thì trong mắt tôi tất cả đều tốt đẹp..."
Nhược An lặng lẽ nhìn Trần Quân Minh, cô thực sự chỉ muốn nhìn anh như vậy vì cô cảm thấy yên tâm...
Khoảng khắc anh ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô thực sự rất đẹp. Anh làm cô cảm động, rung động đầu đời...
"Em là cô gái của anh, là người đầu tiên khiến anh rung động, là mối tình đầu của anh..."
Cuộc sống của anh vốn tấp nập vội vã, nhưng có em như khoảng lặng cuối ngày để anh dành chân, để anh biết thích ai đó là cảm giác như thế nào. Lần đầu tiên trong đời anh vì một người con gái mà hao tổn tâm tư. Lần đầu tiên trong đời vì một người con gái mà sợ mất. Lần đầu tiên trong đời thật lòng đối xử tốt với một người con gái...
Anh vốn nghĩ mình là kẻ giỏi nhất, mình là người ban hành quy tắc, mình biết tất cả mọi thứ. Nhưng đứng trước em anh lại biến thành kẻ vô tri, mọi quy tắc đều bị đạp đổ...
Đối với anh mọi thứ trên đời này đều vô nghĩa, đối với anh bọn người ngoài kia đều là lũ người đạo đức giả, đối với anh không tồn tại hai chữ tình yêu thật lòng. Nhưng anh muốn yêu em, anh muốn vì em mà mọi thứ có ý nghĩa, vì em nên những người khác chỉ là tạm bợ. Vì em mang đến tình yêu cho anh...
-----