Nhược An cũng tính tắt điện thoại đi ngủ nhưng cô lại nhận được cuộc gọi của Trần Quân Minh, tên cô đặt trong điện thoại là Đại ma vương...
"Nói nhanh đi, tôi còn phải đi ngủ..."
-Tiệm bánh của cô có phải do con gái của Bạch gia quản lý không...
"Đúng vậy, không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây..."
-Cô ghét tôi vậy à...
"Không ghét, chỉ thấy phiền thôi..."
-Vậy cô ngủ đi...
Vốn dĩ Trần Quân Minh gọi điện cho Nhược An vì thấy cô vẫn còn hoạt động nên muốn quan tâm cô một chút, ai ngờ khi nghe giọng cô thì tâm trạng anh có chút bối rối liền hỏi cái gì đâu không liên quan.
Căn biệt thự lớn như thế bây giờ chỉ còn lại mỗi Trần Quân Minh có chút cô đơn. Anh không hiểu sao trước giờ bản thân vẫn sống ở đây không có cảm giác gì, nhưng sau khi Nhược An đến ở một ngày rồi lại đi khiến anh có chút mất mát.
Nhưng qua cách nói chuyện dường như Nhược An cũng mở lòng với anh đôi chút, tuy cách nói chuyện vẫn cục súc nhưng ít ra cô đã nhận điện thoại của anh.
Ngày mai là cuối tuần Trần Quân Minh cũng được nghỉ, hay đến tiệm bánh kem đón Nhược An đi chơi, rồi mượn cớ về trễ đưa cô về nhà anh nhỉ. Đang suy nghĩ linh tinh thì Nhược An lại chủ động gọi cho anh...
"Alo...nhớ tôi rồi à..."
-Ngày mai gặp nhau đi, tôi có chuyện muốn nói với anh...
"Được thôi..."
Đúng là ông trời cũng đứng về phía Trần Quân Minh mà, định kiếm cớ gặp cô mà không ngờ cô lại chủ động trước. Anh liền leo lên giường đánh một giấc thật ngon lành để sáng mai đến gặp mỹ nhân chứ...
Lần đầu tiên trong đời Trần Quân Minh thức dậy đúng giờ mà không cần ai nhắc chính là hôm nay. Anh còn thuê hẳn stylist riêng để phối đồ dạo phố, xế hộp cũng phải lựa chiếc đắt đỏ nhất và có phiên bản giới hạn. Chỉnh chu xong liền đến tiệm bánh gặp Nhược An...
Trần Quân Minh nhìn từ xa đã thấy Nhược An đợi ở ngoài sẵn, anh liền dừng xe kế bên để Nhược An tiến vào. Sắc mặt của cô không tốt một chút nào...
"Anh đang làm cái trò gì vậy hả..."
Trần Quân Minh nghe lời chất vất nhưng không hiểu Nhược An đang nói gì...
"Tôi làm gì cơ..."
Nhược An đưa điện thoại về phía anh, cô cố gắng kiềm chế mà nói chuyện đàng hoàng...
"Tại sao cổ phiếu của Kiều gia lại rớt giá, tôi nghĩ anh rõ hơn ai hết..."
Trần Quân Minh lục lại trí nhớ, đây là hình phạt anh dành cho Kiều gia để giúp cô hả giận mà, sao lại trách móc anh chứ...
"Tôi đang trả thù giúp cô mà...không biết đường cảm ơn thì thôi..."
"Ha...tôi đâu có nhờ anh trả thù giúp tôi, anh có biết chỉ vì chuyện này mà ông ta gọi cho tôi hàng trăm cuộc vào đêm hôm qua không, còn đe dọa sẽ xử lý tôi nữa đấy..."
Trần Quân Minh biết cô không phải là giận dỗi, mà cô chính là sợ Kiều gia làm phiền đến cuộc sống của cô...
"Không sao đâu, cô không cần lo lắng..."
"Anh thì hiểu gì chứ, nếu anh gặp nguy hiểm thì sẽ có hàng tá người sẵn lòng bảo vệ anh. Nhưng tôi đâu phải giới thượng lưu như các người, ai sẽ bảo vệ tôi chứ..."
Bầu không khí trong xe đột nhiên im lặng đến đáng sợ sau khi Nhược An nói xong. Cô biết ngay mà, chẳng ai sẵn lòng bảo vệ cô cả, đến cuối cùng vẫn chỉ có tự cứu lấy bản thân mình mà thôi...
"Anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa..."
Trần Quân Minh nhận ra nỗi tuyệt vọng lẫn buồn bã trong đôi mắt của Nhược An. Anh liền giữ cô lại để cô không bước xuống xe...
"Ai nói cô không phải người của giới thượng lưu chứ, cô là vị hôn thê của tôi, cũng là thiếu phu nhân tương lai của Trần gia...cho nên bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn..."
Ai khác nói những điều này Nhược An sẽ bỏ ngoài tai vì cho đó là chuyện nhảm nhí. Nhưng lời của Trần Quân Minh lại khiến tâm cô có chút giao động...
"Thật chứ, tôi dễ tin người lắm..."
"Với một điều kiện..."
Nhược An biết ngay mà, người làm ăn như Trần Quân Minh đâu dễ gì để bản thân chịu thiệt khi giao dịch với người khác cơ chứ...
"Chỉ cần không phạm pháp và trong khả năng thì tôi sẽ đáp ứng điều kiện của anh...
"Dành cả ngày hôm nay của cô cho tôi..."
Nhược An không chút suy nghĩ liền gật đầu, điều kiện quá hời như vậy chẳng có lý do gì từ chối cả. Huống chi hôm nay cô cũng chẳng có việc gì để làm.
Trần Quân Minh thấy cô đồng ý nhanh chóng như mở cờ trong bụng, Nhược An nghĩ anh sẽ cho cô hưởng lợi mà không bỏ ra chút sức nào sao...quá sai lầm mà....
-----