Cuồng Luyến Chi Ái 2: 99 Ngày Yêu Anh

Chương 89: Giải cứu (3)





"Đừng mà...tôi cầu xin anh đấy..."

Lý Gia Thành giật tóc cô lôi dậy, gương mặt Nhược An đã đầy những vết thương lớn nhỏ. Cô bám víu vào chân bàn ở góc phòng không chịu đứng lên, mặc cho da đầu đã bị Gia Thành nắm đến tê rần không còn cảm giác đau đớn. Cậu liền tức giận đạp vào bụng Nhược An một cái mạnh khiến miệng cô phun ra một ngụm máu đỏ tươi... Ngôn Tình Sắc

"Mày có đứng dậy không thì bảo..."

Sát thủ đứng bên cạnh Lý Gia Thành thấy tình hình cấp bách liền kéo tay cậu muốn nhanh chóng rời đi...

"Thiếu gia mau đi thôi, đội đặc nhiệm của Trần gia bao vây nơi này rồi, chắc sẽ bọn họ sẽ có cứu viện. Tôi đã chuẩn bị xe hết rồi...rời khỏi đây tôi sẽ cho bom nổ toàn bộ nơi này không xót một chỗ..."

Lý Gia Thành đi đến bên tủ đầu giường lôi ra sợi dây thừng dài quấn vào người Nhược An...

"Tôi sẽ không đi đâu cả..."

Lại quay sang nhìn khuôn mặt đau khổ của Nhược An...

"Muốn sống cùng sống...muốn chết cùng chết..."

Phía bên ngoài đã bắt đầu rầm rộ tiếng xe đội đặc nhiệm tinh anh của Mạc gia đến trợ giúp. Sát thủ hết cách liền kéo Lý Gia Thành đến bên cửa sổ...

"Tôi xin ngài ấy...ngài chính là huyết mạch cuối cùng của Lý gia mà chúng tôi cần bảo vệ..."

Lý Gia Thành nghĩ một hồi lâu rồi bước đến bên cạnh Nhược An, cậu liền trói chặt hai tay hai chân cô vào thành ghế, bất ngờ hôn lên môi cô...

"Là do em ép anh..."

Bên ngoài Trần Quân Minh gặp được Mạc Chính Thần cũng tìm đến nơi...

"Cậu đi cứu cô ấy...tôi sẽ tóm gọn Lý Gia Thành..."

Vì lực lượng của Mạc Chính Thần vẫn còn nguyên vẹn nên anh sẵn sàng đi xử lý kẻ điên rồ đó...

Trần Quân Minh tìm thấy Nhược An bên trong căn nhà bị bỏ hoang, trên chiếc giường trắng tinh khôi trải đầy hoa hồng. Còn cô lại bị trói chặt trên ghế, trên người còn gắn cả bom hẹn giờ. Miệng bị băng dính dán chặt, hai mắt nhắm nghiền cùng hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy rẫy vết bầm tín. Cả cơ thể cô cũng chi chít vết thương do va chạm lẫn máu...

"Nhược An...Nhược An..."

Trần Quân Minh chạy đến gọi cô dậy. Giọng nói ấm áp xen lẫn tâm trí cô, hơi thở quen thuộc khiến tâm cô như được an ủi bội phần. Nhược An cứ ngỡ đây là mơ nhưng khi mở mắt ra xác định mọi thứ xunh quanh thì cô bỗng nhiên òa khóc...

"Em...em đau lắm...sao anh đến trễ vậy..."

Trần Quân Minh gỡ trói cho Nhược An, liền ôm chặt cô vào lòng...

"Ngoan...có anh đây rồi...sẽ đưa em về với con của chúng ta được chứ..."

Trần Quân Minh vừa bế Nhược An lên đã thấy cô nức nở chỉ tay xuống phần bụng đang gắn bom bên trong áo...

"Anh đi đi...mau rời khỏi đây ngay, Lý Gia Thành đã cho kích hoạt bom nổ khắp khu rừng này rồi. Anh nhớ hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta...mặc kệ em đi..."

Trần Quân Minh tuyệt nhiên sẽ không bao giờ tưởng tượng được Nhược An sẽ ra nông nỗi này. Những ngày tháng cả hai ở bên nhau, chỉ cần cô rơi nước mắt anh đã tự trách bản thân mình là kẻ tồi tệ. Người phụ nữ anh nâng như hoa vậy mà lại bị kẻ khác dẫm đạp dưới chân đến mức héo tàn...

'Em...em đang nói cái gì vậy..."

Trần Quân Minh không thèm nghe lời cô nói, vẫn một mực ngồi xuống xem xét bom gắn trên người cô...

Nhược An chỉ đành im lặng, bên ngoài bom không ngừng nổ lớn, thậm chí còn tràn cả vào bên trong khiến bức tường rơi xuống chắn cả lối ra vào. Trần Quân Minh kiền đưa cô nép sát vào một góc, dùng thân mình che chắn những mảnh đá vụn bắn tung tóe từ ngôi nhà, anh không muốn cô có thêm bất cứ thương tổn nào nữa...

"Trần Quân Minh...em ra lệnh cho anh rời khỏi đây ngay...chẳng phải anh sẽ thực hiện mọi yêu cầu của em hay sao...vậy anh phải sống thật tốt...anh không được chết vô nghĩa ở nơi này...thay em chăm sóc con của chúng ta nữa..."

Trần Quân Minh dừng hành động loay hoay với quả bom trên người cô, ngẩng mặt lên nhìn Nhược An cười khổ, hai mắt đỏ ngầu...

"Nhược An à, đến tận bây giờ em vẫn nuốn đẩy anh ra hay sao. Em đừng như vậy được không, anh đau lắm, thực sự rất đau. Chẳng phải anh đã nói em hãy dựa vào anh rồi hay sao, em có thể dựa vào lòng anh khóc lóc như một đứa trẻ cũng không sao hết...anh sẽ giải quyết thay em. Tại sao cứ thích lao đầu vào nơi nguy hiểm này một nình chứ...chẳng phải em còn anh hay sao..."

Nhược An lúc này mới vỡ òa ôm lấy anh mà gào khóc lớn...

"Trần Quân Minh, anh là cái đồ xấu xa...anh vốn không hiểu em. Dù em có ra sao đi chăng nữa, thì anh phải sống thật tốt. Vì em sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy anh đau đớn, em cũng không chấp nhận được việc anh vì em mà mất mạng...Nhớ lấy...em yêu anh...em sẽ bảo vệ anh chu toàn..."

Trần Quân Minh mím môi liền đưa tay cắt sợi dây màu đỏ bên trong quả bom trước sự bàng hoàng của Nhược An...nếu muốn chết...anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một nình...