Cuồng Luyến Chi Ái 2: 99 Ngày Yêu Anh

Chương 10: Chất Vấn




Nhược An có chút gượng gạo khi nhìn bản thân cô trong gương, cũng khá xinh đấy nhưng lại xinh theo cái kiểu câu dẫn đàn ông. Cô cùng Thư Anh lên xe đi đến quán Bar lớn nhất thành phố...

"Hình như phải có chứng minh mới được vào mà...bọn mình còn chưa đủ tuổi..."

"Đã đến đây rồi cậu cứ yên tâm đi, mọi chuyện đã có tớ lo liệu cả rồi..."

Thư Anh có bạn làm trong quán Bar nên việc lén lút trốn vào đấy rất dễ dàng. Bên trong khác với bên ngoài một trời một vực. Tiếng nhạc cứ vang lên xập xình khiến đám người càng thêm hứng phấn nhảy múa. Ánh đèn chói lóa thay đổi màu sắc liên tục khiến Nhược An có chút không quen...

Thư Anh liền đưa cô ra chỗ quầy rượu để gọi thức uống. Khí sắc của Nhược An đẹp đến nỗi khiến phục vụ mải ngắm nhìn cô mà quên mất nhiệm vụ của mình...

"Hai ly cocktail..."

Phục vụ gật đầu liền đi chuẩn bị, Nhược An đưa mắt nhìn xung quanh quan sát nơi này một lượt. Cấu trúc thực sự rất sang trọng và hài hòa, trên tủ còn chưng vô vàn loại rượu quý đáng giá hàng ngàn đô, đủ để cho thấy những người đến đây không phải dân lao động bình thường...

"Giá ở đây đắt lắm Thư Anh..."

Nhược An thì thầm vào tai Thư Anh chỉ đủ cả hai nghe thấy. Cô dám khẳng định chỉ cần một đêm ở đây có thể tốn mấy tháng tiền lương của cô...

"Cậu bị gì vậy, quán Bar này là của chồng tương lai của cậu đấy..."

Vị tiếng nhạt quá lớn khiến cô không thể nghe được Thư Anh nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng cô cứ tưởng Thư Anh nói cô muốn hít thở không khí thì đi lên lầu. Nhược An liền gật đầu liền nhìn thấy có cầu thang, cô bước từng bước nhẹ nhàng đi lên trên trước ánh mắt nghi ngờ của Thư Anh nhưng cô cũng chẳng ngăn cản Nhược An...

Nhược An vén mái tóc dài sang một bên để lộ xương quai xanh trắng ngần cùng hương thơm mê hoặc. Cô đi đến lầu cao nhất liền không còn lối để đi, Nhược An liền quan sát thấy một người đàn ông đang dựa vào lan can uống rượu, cô liền tiến lại hỏi đường...

"Anh gì ơi...cho tôi hỏi muốn ra ngoài hít thở không khí thì đi đường nào vậy..."



Trần Quân Minh hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân vừa hỏi, mày đẹp hơi nhíu lại tỏ vẻ nghi ngờ bởi trong ánh đèn mập mờ nhìn cô rất giống một người...

"Ai cho phép cô lên đây..."

Khí thế của người đàn ông khiến Nhược An có chút sợ hãi, cô đoán rằng anh ta không phải một nhân vật tầm thường...

"Xin lỗi...tôi không biết..."

Nước hoa từ cơ thể nữ nhân lan tỏa nhưng Trần Quân Minh lại không cảm thấy chán ghét một chút nào, liền tiến lên phía trước nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên ngắm nghía...

"Kiều Nhược An...sao cô lại ở đây..."

Trần Quân Minh ngạc nhiên nhìn chằm chằm lên cơ thể thiếu vải của Nhược An, còn thêm cái hương thơm quyết rũ phát ra từ cơ thể cô khiến tim anh như chệch nhịp. Nhưng rõ ràng anh đã cấm không cho trẻ vị thành niên đặt chân vào nơi này rồi, nhưng sao Nhược An lại vào được còn ăn mặc hở hang như thế...

"Anh biết tôi sao..."

Nhược An nhìn chằm chằm vào ánh mắt quen thuộc kia, đôi mắt ấy như nhìn thấu được nội tâm của cô vậy. Đôi mắt bừng sáng lên trong đêm tối tĩnh mịch...

"Anh...anh...là Trần Quân Minh sao..."

Trần Quân Minh đặt lý rượu đang uống dở lên khay phục vụ, kéo Nhược An đến một phòng nghỉ VIP dành cho khách, nơi đây cách âm hoàn toàn với bên ngoài...

"Nói đi, sao cô vào đây được..."



Nhược An biết Trần Quân Minh đang dò xét cô, đành phải khai ra sự thật...

"Thư Anh có người quen ở đây nên chúng tôi vào được..."

Trần Quân Minh vò tóc, nhớ lại chuyện lần trước xảy ra ở quán Bar liền tức giận...

"Lần trước xém chút nữa bị người đàn ông kia quấy rối mà cô vẫn không biết sợ hay sao còn đặt chân vào đây..."

Nhược An suy nghĩ một chút về chuyện đó, chẳng lẽ Trần Quân Minh chính là người đã giúp cô hay sao. Và theo như lời bạn của Giang Vũ từng nói thì anh chính là ông chủ tại nơi này và mọi luật lệ đều do anh ta ban hành...

"Lần trước cảm ơn anh...tôi nghĩ tôi nên về rồi..."

Trần Quân Minh chặn cửa không cho Nhược An ra ngoài, anh vẫn muốn biết lý do tại sao một cô gái đơn thuần như Nhược An lại đến Bar cơ chứ...

"Nói đi, tại sao lại đến đây..."

"Không phải chuyện của anh..."

Nhược An cũng chả thân thiết gì với Trần Quân Minh nên cũng chẳng muốn nhiều lời với anh. Dĩ nhiên Trần Quân Minh càng thêm bất mãn nắm chặt vai cô...

"Tôi không có kiên nhẫn với phụ nữ đâu, trả lời câu hỏi của tôi..."

"Anh đừng có quá đáng như vậy được không, chẳng phải anh muốn cưới tôi hay sao...vậy thì việc của anh là bảo vệ tôi chứ không phải đứng đây chất vấn tôi..."

-----