Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 533




Tôi muốn toàn bộ nhà họ Trương!

Nghe vậy, không chỉ có gia chủ Trương Văn Viễn, mà ngay cả mọi người trong nhà họ Trương đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Lâm vừa mở miệng ra là đòi hết nhà họ Trương!

“ơ kìa…” Trương Văn Viễn trợn mắt há mồm, không biết nên nói gì cho đúng.

Đưa cả nhà họ Trương cho cậu, vậy người làm gia chủ như tôi là cái gì?

Trương Văn Viễn cảm thấy khủng hoảng khi mà vị trí gia chủ của mình có thể mất đi bất cứ lúc nào.

“Diệp… Diệp tiên sinh… xin cậu giơ cao đánh khẽ!”

Trương Văn Viễn đột nhiên dập đầu liên tục, đau khổ cầu xin Diệp Lâm.

“Cậu muốn cái gì tôi cũng cho cậu, sau này cũng sẵn lòng làm việc cho cậu! Cậu đòi toàn bộ nhà họ Trương, thì tôi đáy phải làm sao hả? Tiếp theo tôi biết ăn nói thế nào với tộc nhân, sau khi chết biết ăn nói thế nào với tố tiên?”


Trương Văn Viễn khóc lóc thảm thiết, chỉ mong Diệp Lâm có thể tha cho mình, dù có trả giá thế nào cũng được.

“Một nửa! Tôi đồng ý chia một nửa nhà họ Trương cho cậu! cầu xin cậu đừng cướp thêm một nửa còn lại của tôi!”

Đối mặt với cảnh Trương Văn Viễn đau khố cầu xin, Diệp Lâm không dao động một chút nào.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.

Nếu đổi lại là mình thua thì nhà họ Trương cũng sẽ không dê dàng tha cho mình!

“Tôi có thế tha cho ông một mạng là tốt lắm ròi. Vậy mà bây giờ ông còn muốn cò kè mặc cả với tôi hả?”

Dứt lời, Diệp Lâm dùng một chân đá ông ta ra ngoài: “Cút đi!”

Trương Văn Viễn bị đá văng ra cửa, hét thảm thiết một tiếng, rồi vẫn mặt dày bò trở về.

Ông ta nhìn các tộc nhân xung quanh, dường như muốn huy động sức mạnh quần chúng.

“Nhà họ Trương chúng ta đã kéo dài trăm năm, thế mà bây giờ lại sắp rơi vào trong tay một người khác họ, trên xấu hố với tổ tiên dưới xấu hổ với con cháu. Mọi người đều là người họ Trương, mọi người nói một câu đi!”

“Chẳng lẽ các người cứ để mặc cho người xâu xé như vậy sao?”

Trương Văn Viễn tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Hừ!”

Lúc này, có người đi lên liền mắng: “ông là chủ một nhà mà lại không phân rõ tốt xấu, gây ra phiền phức lớn cho gia tộc, bây giờ còn có mặt mũi la hét nữa hả?”


“Chẳng phải cục diện hiện nay của gia tộc đều do một tay ông tạo thành hay sao?”

Các site khác đang và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà...

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé

“Đúng vậy!” Lại có người lên tiếng phụ họa: “Trước đây chúng tôi đã khuyên ông rồi, đừng có đi gây chuyện ở bên ngoài, nhất là một nơi đầy rẫy người tài như Yến Kinh, ông không chịu nghe, ông kiên quyết làm theo ý mình!”

“Hiện giờ rơi vào tình cảnh thế này, chỉ có thế trách bản thân ông thôi!”

Cuối cùng, đám trưởng lão nhà họ Trương cũng sôi nổi đứng ra, nghiêm mặt nói: “May mắn khi Diệp tiên sinh là một người dẫn đầu sáng suốt, không so đo hiềm khích trước đây, chỉ đuổi ông đi thôi, chứ không làm khó đám người chúng tòi.”

“Chúng tôi đồng ý để Diệp tiên sinh gia nhập nhà họ Trương, trở thành gia chủ mới của nhà họ Trương!”

Nghe vậy, mọi người còn lại đều phụ họa: “Đúng vậy! chúng tôi tận mắt nhìn thấy, tận tai

nghe thấy tài năng của Diệp tiên sinh! Ngay cả chiến thần Thanh châu cũng kết nghĩa anh em với Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh đúng là nhân tài!”

“Tài năng của Diệp tiên sinh vượt xa Trương Văn Viễn ông hàng trăm lần! Diệp tiên sinh có tư cách trở thành chủ một nhà hơn ông!”


“Dưới sự dẫn dắt của Diệp tiên sinh, nhà họ Trương chúng ta nhất định sẽ tiến thêm một bước trong tương lai!”

Trong nhất thời, tiếng ủng hộ Diệp Lâm vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Tất cả đều là vì thực lực của Diệp Lâm, không chỉ có thể khiến cho Hàn Sơn Hà coi trọng, mà còn khiến cho mọi người trong nhà họ Trương khâm phục thật lòng, lòng mang kính sợ.

Tuy rằng anh là người khác họ, nhưng năng lực của anh lại mạnh hơn tộc trưởng cùng họ hàng trăm lần. Xét về mặt lợi ích, không ai bị tổn thất cái gì, tất nhiên là sẽ dốc sức ủng hộ.

Thấy các tộc nhân sôi nổi làm phản đứng về phía Diệp Lâm, khiến mình trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, Trương Văn Viễn vừa ngạc nhiên vừa tức giận, tuyệt đối không ngờ mình lại là người bị bỏ đá xuống giếng.

“Hay lắm… một đám ăn cây táo rào cây sung các người… Gia tộc gặp nạn, các người không nghĩ cách giải quyết, mà lại cùng nhau đuổi tôi đi?

Thật sự là tức chết tôi rồi!”

“Ông lải nhải cái gì hoài vậy!” Hoàng Tam Gia đi lên đá thêm một chân, đá Trương Văn Viễn bay ra đại sảnh: “Diệp tiên sinh bảo ông cút đi… còn khônq mau cút đi!”