Diệp Lâm tất nhiên là không có thiệp mời. Hôm nay là tiệc mừng thọ của sư huynh, do sư huynh tự mình mời, với cái loại quan hệ thân thiết giữa hai người họ thì cần gì phải dùng thiệp mời?
Chỉ là mọi người vây xem không biết chân tướng, nghe vậy liền tin lời nói của Dương Đông là thật sự.
Lúc nhìn lên Diệp Lâm, bọn họ lại bắt đầu chỉ trỏ, mọi hâm mộ ghen ghét ban nãy đều trở thành vui sướng khi người gặp họa.
“Nhìn cậu ta có vẻ đường hoàng như thế, nào ngờ lại là một tên ăn trộm! Quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
“Thảo nào anh ta nhận lấy tú cầu rồi không dám đồng ý! Hóa ra là anh ta vẫn còn một chút tự hiểu lấy mình!”
“Lần này Khổng đại tiểu thư nhìn nhầm rồi... Tôi có cơ hội nữa rồi!”
Thấy tình hình trở nên bất lợi với Diệp Lâm, Khổng Mộng Kỳ vội vàng lên tiếng bênh vực: “Là tôi mời anh ấy đến đây!”
Nghe vậy, Dương Thiến khit mũi coi thường: “Cậu vốn dĩ không quen biết anh †a, sao có thể gửi thiệp mời cho anh ta được? Mộng Kỳ, cậu tỉnh táo lại đi, anh ta không hề xứng đôi với cậu, cũng không đánh để cậu bênh vực anh ta!”
“Bảo vệ đâu rồi?” Dương Đông kêu gào ầm ï: “Mau ném tên trộm mộ không có thiệp mời này ra ngoài đi! Nhớ là phải giữ con ngựa hãn huyết của anh ta lại!”
Tình thế càng lúc càng căng thẳng, ngay cả Mộng Không Kỳ cũng có chút không biết làm sao, thậm chí không biết nên tin tưởng lời nói của ai.
Lúc này, Diệp Lâm nhìn về phía hai anh em, có chút bất ngờ: “Thương thế của anh... lành nhanh vậy sao?”
“Hừ, mày không ngờ đúng không?” Dương Đông lập tức nổi cơn vênh váo: “May mà bệnh viện trung y có linh đan diệu dược chữa hết ngoại thương cho tao, không để lại một vết sẹo nào!”
“Mày đừng tưởng rằng mày có thể sai sử nhà họ Trì cổ võ rồi tự cho rằng mình rất lợi hại. Người nghiên cứ ra thần dược mà bệnh viện trung y đang sử dụng mới thật sự là lợi hại!”
Dương Thiến cũng nói: “Cho dù Mộng Kỳ chướng mắt anh trai tôi đi nữa, thì khi muốn gả người, cũng phải gả người tài tình như thết Anh là cái thứ gì chứ?
Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Nghe vậy, Diệp Lâm lập tức hiểu ra, thầm nghĩ: Chắc là bệnh viện trung y dùng tiểu Hỗn Nguyên Đan chữa hết ngoại thương cho hai người họ.
Diệp Lâm cảm thấy có chút buồn cười.
Mình sai hai anh em nhà họ Trì đánh hai anh em bọn họ, kết quả là hai anh em họ lành thương bởi đan dược mà mình cung cấp cho bệnh viện trung y.
“Xem ra là lần trước tôi ra tay còn nhẹ...” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “Nếu lần này tôi lại ra tay, thì dù có là bệnh viện trung y, cũng sẽ không chữa bệnh cho hai người.”
Chỉ cần Diệp Lâm lên tiếng rằng ai dám chữa bệnh cho hai anh em nhà họ Dương là sẽ mất đi tư cách có được đan dược, để xem có ai dám chữa bệnh cho. bọn họ nữa không?
“Nể tình tối nay là tiệc mừng thọ của sư huynh tôi, tôi không muốn làm hỏng bầu không khí nơi đây. Hai người lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, tôi sẽ tha cho hai người lần này!”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở đây đều giật nảy mình.
“Trời ạ, tôi không nghe lầm đấy chứ, thằng nhãi kia nói nhảm cái gì vậy? Tiệc mừng thọ của sư huynh cậu ta? Khổng đại nhân là ai cơ chứ? Cậu ta có mặt mũi gì mà gọi là sư huynh? Đúng là giỏi dát vàng lên mặt mình mài”
“Ha ha, còn dám lên mặt với Dương thiếu - tiểu bá vương Yến Kinh, bảo bọn họ cút ra ngoài? Thăng nhãi này kiêu ngạo quá rồi!”
“Anh ta ỷ vào việc mình đang ở nhà họ Khổng, nhà họ Dương sẽ không dám làm gì anh ta, nên mới dám kiêu ngạo như thế hả?”
Nghe vậy, Dương Đông vừa bất ngờ vừa giận dữ.
Có điều, anh ta đã thua hai lần vào tay Diệp Lâm, tất nhiên là vẫn còn sợ hãi, không dám đi lên tìm đánh nữa.
“Hừ, tao không đánh nhau với mày!” Dương Đông cười lạnh:
“Chờ lát nữa Khổng đại nhân tới đây, tao sẽ tự mình nói với Khổng đại nhân, vạch trần mọi gốc gác của mày!”
“Nếu mày thức thời thì hãy mau cút ra khỏi đây, để tránh lát nữa có đầy đủ nhân chứng thì mày sẽ không biết phải làm thế nào, thậm chí còn sẽ bị bỏ tù!”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hô to: “Khổng đại nhân, Dương đại nhân tới rồi, tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi!”
Nghe vậy, Dương Đông lộ vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía Diệp Lâm: “Ha ha, Khổng đại nhân sắp đến rồi, ông nội tao cũng sắp đến rồi, bây giờ mày muốn chạy cũng không còn cơ hội nữa!”