Diệp Lâm đi tới đại sảnh.
Cùng lúc đó, Khổng Mộng Kỳ trang điểm kỹ càng, ăn mặc lộng lẫy bước ra.
Cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, dẫn đến một đám trai trẻ mê mẩn trong lòng.
“Wow! Xinh đẹp quá đi! Đây là thiên kim nhà ai vậy? Thật sự là giống như: tiên nữ giáng trần!”
“Đây chính là hòn ngọc quý trong tay Khổng đại nhân, là đứa cháu gái mà Khổng đại nhân yêu thương nhất! Nghe nói cô ấy vừa đi du học về, buổi ném tú cầu chấn động toàn thành phố lúc trước chính là của c
“Oh, hóa ra là cô ấy! Tôi nghe nói người may mắn chụp được tú cầu không nói một tiếng nào, vứt bỏ tú cầu rồi bỏ đi luôn! Chẳng lẽ thằng nhãi kia là người mù?”
Hai anh em nhà họ Dương cũng cực kì chấn động trước vẻ đẹp của Khổng Mộng Kỳ.
“Mộng Kỳ trang điểm xong là xinh đẹp thế hả? Sao trước đây em chưa từng phát hiện vậy...” Dương Thiến chợt cảm thấy tự xấu hổ, cảm thấy mình không bằng.
“Em gái, em là em gái ruột của anh, em hãy cố gắng biến bạn thân em thành chị dâu em đi!” Dương Đông ngây ngẩn cả người: “Anh sẵn lòng vì cô ấy thay đổi
thành một người tốt hơn!”
Lúc này, Diệp Lâm cũng nhìn thấy Khổng Mộng Kỳ. Anh sửng sốt, thâm nghĩ: Đây chính là cô em ném tú cầu đây mà?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Khổng Mộng Kỳ nâng gót sen chậm bước, đồng thời nhìn quanh toàn trường.
Cuối cùng, cô ta nhìn về phía Diệp Lâm, sau đó đi về phía Diệp Lâm. *Ø?” Diệp Lâm sửng sốt, cảm thấy đối phương đang đi về phía mình. Có khi nào là vì chuyện tú cầu ngày hôm ấy không?
Một lát sau, Khổng Mộng Kỳ đã đi tới trước mặt Diệp Lâm, mỉm cười, trên má hiện lên má lúm đồng tiền mê người.
Sau đó, Khổng Mộng Kỳ mặc kệ mọi người xung quanh, dịu dàng nói: “Chồng ơi, anh đã đến rồi!"
Yên tĩnh! Hiện trường lập tức chìm vào trong yên tĩnh! Mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là đám trai trẻ mê mẩn trước vẻ đẹp của Khổng Mộng Kỳ, người nào cũng tan nát trái tim!
Sao thế này?
Nữ thần có chồng rồi?
Chưa từng nghe nói Khổng đại tiểu thư kết hôn mà?
Lúc này, có người từng chứng kiến sự kiện ném tú cầu nhận ra Diệp Lâm.
“Ø? Thăng nhãi kia chính là tên may mắn chụp được tú cầu từ Khổng tiểu thư kìa?”
“Thật hay giả vậy? May mắn thế sao? Chẳng lẽ đời trước của anh ta là cứu vớt hê Ngân Hà hả?”
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt ghen ghét như là nhìn tình địch.
Trong nháy mắt, Diệp Lâm trở thành tiêu điểm chỉ trích của mọi người.
Nếu ánh mắt có thể biến thành viên đạn thì lúc này Diệp Lâm đã vỡ nát từ lâu rồi.
“Sao... sao lại là anh ta?” Cùng lúc đó, Dương Đông cũng hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
Thấy nữ thần trong mộng của mình gọi tên trộm ngựa kia là “chồng”, anh ta cực kì ghen ghét, cực kì tức giận.
“Bạn thân của em uống lộn thuốc hả? Sao có thể tùy tiện gọi người khác là chồng? Lại còn là thằng nhãi ranh kia nữa?” Dương Đông không thể chấp nhận sự thật, hận nghiến răng nghiến lợi.
“À thì... em cũng không biết nữa...” Dương Thiến cũng trợn mắt há mồm.
Cô ta chợt nhớ đến chuyện lần trước bạn thân nói là mình có người trong lòng. Cô ta thầm nghĩ: Chẳng lẽ là thăng nhãi đó?
“Không thể nào...” Dương Thiến như là mở rộng tầm mắt: “Mộng Kỳ coi trọng thằng nhãi kia hả? Không hề môn đăng hộ đối, đúng là điên rồi!”
Cô ta phải nhanh chóng ngăn cản, đánh mất ý định của bạn thân mới được! Hai anh em nhà họ Dương chen qua mọi người, đi về phía hai người kia. Lúc này, Diệp Lâm cũng ngây ngẩn cả người.
Bị Khổng Mộng Kỳ gọi là “chồng” trước mặt mọi người, Diệp Lâm thật sự là cạn lời.
Sau đó, Diệp Lâm cười khổ: “Hai ta mới gặp nhau có một lần thôi.”
“Tu mười năm mới ngồi chung thuyền, tu trăm năm mới cùng chăn g: Khổng Mộng Kỳ nói: “Dòng người mênh mông bát ngát, chỉ có một mình anh là chụp được tú cầu của em, chứng tỏ là anh và em có duyên với nhau, dù chưa từng gặp mặt, lại hơn cả từng gặp mặt.”
Khổng Mộng Kỳ vừa nhìn thấy là coi trọng Diệp Lâm, cái loại cảm giác quen thuộc kia giống như là hai người quen biết nhau lâu lắm rồi.
“Chồng ơi, anh đồng ý cưới em không?” Khổng Mộng Kỳ nghiêm túc hỏi. “Cái gì?” Diệp Lâm sửng sốt.
Lúc nãy sư huynh đòi gả cháu gái cho mình, mình vừa mới thoát ra được thì lại gặp một cô gái xa lạ đòi mình cưới cô ta ở ngay trước mặt mọi người?
Diệp Lâm phát hiện dường như hôm nay mình mang mệnh đào hoa thì phải? Lúc này, mọi người vây xem không nhịn được nữa.
“Anh còn thất thần làm gì? Mau đồng ý với cô ấy đi! Anh không cần cô vợ xinh đẹp giàu có như cô ấy, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Trời ạ, thằng nhãi kia đang do dự kìa! Thật sự là buồn cười! Nếu anh không đồng ý thì nhường cho tôi đi... Tôi về nhà ly hôn ngay đây!”
“Nếu có thể cưới cô vợ như cô ấy thì tôi sẵn lòng chết sớm mười năm! Haizz, thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Khổng đại tiểu thư coi trọng anh ta ở chỗ nào. vậy? Sao tôi nhìn mãi mà không ra vậy?”
So với Diệp Lâm bình tĩnh, mọi người xung quanh đều sốt ruột vò đầu bứt tai, chỉ muốn lập tức lao lên đồng ý thay Diệp Lâm.
Thật sự không hiểu có cái gì để mà do dự cơ chứ?
Diệp Lâm còn chưa lên tiếng đáp lời, bên ngoài đám người có hai người đột nhiên chen vào...
“Tôi không đồng ý việc hôn nhân này!” Dương Đông lớn tiếng hô lên.