Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh. Lúc mọi người xung quanh đều đang ngẩng đầu lên trời nhìn mười mấy đứa nhỏ rơi từ trên cao xuống, thì Diệp Lâm đã lao nhanh đến chụp từng đứa nhỏ một.
Diệp Lâm chụp bé trai rơi xuống đầu tiên, sau đó nhẹ nhàng đưa qua tay Hầu Quán Quân.
Kế tiếp, Diệp Lâm cũng làm tương tự với tốc độ chóng mặt, chụp liên tục bọn nhỏ đang rơi từ trên không trung xuống, để cho bọn nhỏ đứng vững vàng dưới mặt đất.
Lúc một bé gái cuối cùng cũng an toàn rơi xuống đất, mọi người ở hiện trường mới hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
Ai cũng thầm hô may mắn, nếu không có Diệp Lâm kịp thời ra tay thì bọn nhỏ chắc là phải ngã thành thịt vụn khi rơi xuống từ trên cao.
“Trời ạ! Trâu bò!” Hầu Quán Quân khen ngợi liên tục, tự cảm thấy mình không bằng.
“Quả nhiên vẫn là sư phụ ra tay mới có thể giải quyết ổn thỏa!” Hoa Quốc Đống thở nhẹ ra.
“Không hổ là sở trưởng Diệp - nhân tài do triều đình lựa chọn! Quả nhiên là lợi hại!” Tư Đồ Nhật Thăng tâm phục khẩu phục.
Ngay cả Kim Lũ Y đứng bên cạnh cũng thay đổi cách nhìn về Diệp Lâm khi thấy cảnh tượng vừa rồi.
Cô ta thầm nghĩ: Xem ra thằng nhãi kia cũng không tệ lắm!
Người nhìn thấu bí mật của bóng bay là anh ta! Người cứu đám nhỏ vẫn là anh ta!
Nếu không phải Diệp Lâm bắt được kẻ hiềm nghi, đồng thời phát hiện ra điểm đáng ngờ, thì chắc là bọn họ đã bị tên bán bóng bay kia đục nước bèo cò lừa gạt rồi.
“Hừ, xem ra mấy năm qua, anh ta ngồi tù cũng có lợi quá đấy chứ... học thêm được chút đồ vật cơ mà?”
Lúc nãy Diệp Lâm kịp thời ra tay cứu đám nhỏ, Kim Lũ Y tự nhận là mình không làm được như Diệp Lâm. Đổi lại là mình, mình chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.
“Sao... sao có thể chứ?”
Giờ phút này, tên bán bóng bay kia hoảng sợ trợn to đôi mắt.
Anh ta không ngờ Diệp Lâm có thể đánh vỡ hết mọi quả bóng bay có giấu đám nhỏ, lại còn chụp được hết cả đám nhỏ, để đám nhỏ bình an rơi xuống đất.
Rốt cuộc thì tên kia là ai vậy?
Tên bán bóng bay lườm Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
“Mười ba đứa nhỏ mất tích đều ở đây!” Hoa Quốc Đông đếm số người, số người ở đây khớp với số đứa nhỏ bị báo án mất tích dạo này.
“Tốt quá, tất cả đều còn sống, chỉ là đang hôn mê thôi...” Tư Đồ Nhật Thăng kiểm tra tình huống thân thể của tất cả đứa nhỏ.
“Xem như là phá án rồi!” Hoa Quốc Đống tươi cười, vậy là mình cũng có thể hưởng chút công lao.
Lúc này, Diệp Lâm đi về phía tên bán bóng bay: “Tôi đã nhìn thấu hết chiêu trò của anh rồi!"
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bóng bay, Diệp Lâm đã hiểu rõ tất cả, đồng thời khống chế tất cả.
“Nói đi.” Diệp Lâm nói: “Anh là người phe nào? Đang làm việc cho ai?” “Nếu anh nói thật thì tôi sẽ để cho anh chết toàn thây!” Tên bán bóng bay giật mình, không nhịn được mà hỏi: “Còn anh là ai?”
“Diệp Lâm!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Sở trưởng Sở Trấn yêu - Diệp Lâm!"
“Anh... anh chính là Diệp Lâm?” Nghe vậy, tên bán bóng bay ngạc nhiên: “Hóa ra anh chính là Diệp Lâm?”
“Anh cũng biết tôi nữa hả?” Diệp Lâm hỏi: “Rốt cuộc thì người đứng sau anh là ai?”
Diệp Lâm cảm thấy là mình quen biết người đứng sau màn.
“Tao là người của chợ đen!” Tên bán bóng bay bắt đầu khai ra thân phận của mình: “Mày và con đàn bà họ Kim kia lại đối đầu với chợ đen bọn tao lần nữa, cho dù bọn mày là quan triều đình thì cũng không ai có thể giữ được bọn mày!”
Lần trước, Diệp Lâm và Kim Lũ Y đánh vào Lê Viên, hủy diệt cứ điểm chợ đen ở Yến Kinh, khiến cho chợ đen tổn thất nặng nề.
Lần này, Diệp Lâm lại ra tay phá hư việc bắt đồng nam đồng nữ ở khắp cả nước của chợ đen.
Thù mới hận cũ cộng với nhau, chợ đen tuyệt đối sẽ không tha cho Diệp.
“Chợ đen?” Sắc mặt Diệp Lâm trở nên lạnh lùng: “Quả nhiên lại là chợ đen.”
Thật ra trước đó Diệp Lâm cũng đã nghỉ ngờ là chợ đen làm rồi, cũng chỉ có chợ đen mới lén lén lút lút làm ra loại chuyện thương thiên hại lí như là bắt cóc trẻ em.
“Nếu các anh chỉ đầu cơ trục lợi một ít đồ cổ tranh chữ, thiên tài địa bảo. thôi cũng được đi." Diệp Lâm nổi giận: “Hiện giờ, các anh cũng dám buôn bán dân cư? Quả nhiên là giống như lời đồn, chỉ có người khác không dám nghĩ, chứ không có đồ mà các anh không dám bán!”
“Xem ra là không thể giữ chợ đen lại được nữa.”
'Trên mặt Diệp Lâm hiện lên sát khí. Anh quyết định tuần sau tự mình đi Đông Hải san bằng hang ổ của chợ đen.
“Ha ha... Nhãi ranh, mày mạnh miệng quá rồi đấy!" Tên bán bóng bay cười lạnh: “Mày biết chỗ dựa của chợ đen là ai không?
Mày dám động thử xem?”
“Một sở trưởng tam phẩm nhỏ nhoi mà dám đối đầu với chợ đen, cho dù có chết cũng không biết chết thế nào...”
Tên bán bóng bay còn chưa nói xong, Diệp Lâm đã rút cây đao đang cắm trên đùi anh ta ra, sau đó đâm thẳng vào cổ anh ta, một chiêu mất mạng.
Cuối cùng, Diệp Lâm ra lệnh: “Kéo đi... ngũ mã phanh thây, sau đó đem đi cho chó ăn!”