Tóm lại là một người cha dẫn con gái đi chơi, kết quả vừa mới mua một quả bóng bay cho con gái, sau đó đi mua kem, quay đầu lại liền thấy con gái biến mất, quả bóng bay bay lên trời.
Người cha lập tức báo án, quan phủ giới nghiêm toàn bộ khu phố để tìm kiếm mà vẫn không thấy tung tích con gái, thậm chí ngay cả một sợi tóc
cũng không tìm được.
“Sư phụ, nếu anh còn chỗ nào muốn biết thì có thể gọi người cha kia tới để hỏi, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.” Hoa Quốc Đống nói.
Diệp Lâm lắc đầu, dáng vẻ suy tư.
“Bọn buôn người bình thường không có năng lực như vậy đâu!” Tư Đồ Nhật Thăng cũng rất nghỉ ngờ: “Rất có thể là việc làm của yêu vật!”
“Diệp sở trưởng, cậu thấy thế nào?” Mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm, muốn nghe ý kiến của Diệp Lâm.
“Mua bóng bay xong là biến mất hả?” Diệp Lâm hỏi: “Có tìm được người bán bóng bay không? Có thẩm vấn hắn bay chưa?”
“À thì..." Hoa Quốc Đống lật hồ sơ ra xem, lắc đầu ni không có ghi, chắc là chưa thẩm vấn.”
Trong hồ sơ
“Hắn chỉ là một người buôn bán nhỏ, chắc là không có liên quan gì đến vụ án đâu nhỉ?”
Kim Lũ Y cũng nói: “Chỉ là một tên buôn bán nhỏ thôi, nếu có bản lĩnh thì cần gì phải đi bán bóng bay?”
“Thân phận tầm thường chỉ là một lớp ngụy trang. Thân phận càng thấp, người ta mới càng dễ dàng bỏ qua.” Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Người cuối cùng tiếp xúc với con gái mới là người đáng nghỉ nhất.”
“Oh..” Kim Lũ Y cười chế giễu: “Đây chính là kinh nghiệm sau khi ngồi tù của anh đấy hả?”
Tư Đồ Nhật Thăng sợ hai người lại cãi nhau, vội vàng dời đề tài: “Chắc là một đám trẻ em mất tích kia cũng vậy, trước khi mất tích đều tiếp xúc với người bán bóng bay, thậm chí là từng mua bóng bay từ chỗ hắn.”
“Đúng vậy!" Diệp Lâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoa Quốc Đống: “Lập tức liên hệ với người nhà trong các vụ án mất tích, hỏi xem trước khi con bọn họ mất tích, có từng mua bóng bay hay không?”
Hoa Quốc Đống lập tức gọi điện thoại sai người của phủ Thuận Thiên đi điều tra rõ ràng chuyện bóng bay.
Không bao lâu sau, bọn họ được đáp lời...
Quả nhiên là giống như suy đoán của Diệp Lâm, một đám trẻ em mất tích đều từng mua bóng bay hoặc là cầm bóng bay trong tay.
Chỉ là chỉ tiết này không mấy nổi bật nên vẫn luôn bị mọi người xem nhẹ.
Thấy vậy, mọi người đều cực kì giật mình. Không ngờ rằng Diệp Lâm đoán đúng rồi. “Chẳng là người bán bóng bay mới là bọn buôn người thật sự?”
“Diệp sở trưởng lợi hại quá đi! Chỉ dựa vào vài câu nói là nhìn ra được điểm mấu chốt của vụ án!”
“Xem ra đối với Diệp đại nhân mà nói, loại vụ án khó giải quyết kia chỉ là một bữa ăn sáng!”
Hoa Quốc Đống cũng cảm thán: “Không hổ là sư phụ, mới đây mà đã điều tra ra được nghỉ phạm, quả nhiên vụ án lần này cần phải có sư phụ tự mình ra tay mới được.”
Kim Lũ Y không phục mà lẩm bẩm: “Mèo mù gặp được chết chuột, lần này xem như là anh đoán đúng rồi.”
“Còn ngây người ra đó làm gì?” Diệp Lâm ra lệnh: “Lập tức truy nã tên bán bóng bay trong toàn thành phố, nếu có đồng lõa thì cứ bắt luôn!”
“Ok!" Hoa Quốc Đống vừa liên hệ với phủ Thuận Thiên, bảo bọn họ giúp đỡ bắt người, vừa dẫn thị vệ đi ra ngoài tìm người.
Sau đó, Diệp Lâm liếc nhìn Kim Lũ Y một cái, cô ta vẫn như cũ, trong tối ngoài sáng đều phải đối đầu với mình.
Người khác coi lời nói của mình là chân lý, chỉ có Kim Lũ Y là coi thường lời nói của mình.
Vậy nên, Diệp Lâm ra lệnh: “Kim Lũ Y, chuẩn bị ngựa cho tôi, tôi muốn tự mình đi gặp tên bán bóng bay kia!”