Sau khi chào tạm biệt Diệp Lâm, ông cụ Bành vui vẻ mà đi về bệnh viện trung y.
"Trước khi đến đây, ông ta không dám nghĩ rằng chuyến đi lại thuận lợi như thế.
“Hãy, lúc nãy chỉ lo vui vẻ mà quên nhắc đến chuyện nhận thầy!”
Ông Bành vỗ trán, cảm thấy cực kì hối hận.
Lúc đến cổng bệnh viện, ông ta chợt thấy hai bóng người quen thuộc.
"Ơ, cậu Dương, cô Dương hả?” Ông Bành giật mình, tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.
Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì thấy đúng là cháu trai cháu gái của Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao là Dương Sĩ Tuấn.
“Sao hai cháu lại đến bệnh viện trung y vậy?
Chẳng lẽ là ông nội nhà cháu bị bệnh?”
Ông Bảnh từng khám bệnh cho Dương Sĩ Tuấn, vậy nên quen biết khá nhiều người nhà họ Dương, huống chỉ là Dương Đông nổi tiếng ác ôn, muốn không quen biết anh ta cũng khó.
Còn bệnh viện trung y thì thường hay khám bệnh cho người lớn, rất ít có người trẻ tuổi đến khám bệnh. Vì thế, lúc này ông Bành rất ngạc nhiên khi thấy hai người, phản ứng đầu tiên là ông Dương lại tái phát ung thư dạ dày.
“Viện trưởng Bành!" Dương Đông cười chào hỏi.
“Ông nội Bành!" Dương Thiến ngọt ngào gọi.
Tính trong cả giới trung y, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ, ông Bành đều được xem như một vị đức cao vọng trọng, ngay cả đám con cháu nhà họ Dương cũng phải cung kính chào hỏi khi gặp mặt.
“Ông nội cháu không sao." Dương Đông có chút bất đắc dĩ mà cười nói: "Là cháu và em gái, lúc nấy bị bị chó cắn.”
Dương Đông ngại nói là đánh nhau thua, còn bị đánh rất thê thảm, đành phải nói đối là bị chó cắn.
Tuy rằng hai người không bị nội thương, nhưng lại bị ngoại thương rất nặng, nhất là Dương Thiến, trên người có rất nhiều vết sẹo, sẽ làm bớt xinh đẹp,
Thấy vậy, Dương Đông nổi tính thiếu gia, tuyên bố nếu bệnh viện không chữa hết ngoại thương cho hai anh em họ thì sẽ phá đổ bệnh viện.
Lúc đám chuyên gia làm đẹp không biết phải làm sao, đột nhiên có người nhắc đến việc hôm qua thấy Diệp Lâm thử dùng đan dược, ngay cả vết cắt cổ họng cũng có thể lập tức chữa khỏi, vừa không chảy máu vừa không để lại vết sẹo.
Tiếc là bệnh viện nhân dân chưa thống nhất được là có nên hợp tác hay không, nên chưa có đan dược.
Vậy nên, bệnh viện nhân dân dứt khoát chuyển hai anh em đến bệnh viện trung y, xem như là thoát khỏi hai tên phiền phức.
Còn bên bệnh viện trung y chỉ mới nhận được lô đan dược đầu tiên, chưa đưa vào sử dụng chính thức.
Nhưng thấy hai người có ngoại thương rất nặng, đành phải phá lệ mà dùng hai viên tiểu Hỗn Nguyên Đan nghiền nát ra rồi bôi lên miệng vết thương cho hai người.
“Viện trưởng Bành, thần dược của bệnh viện trung y các ông thần kỳ thật đấy!” Dương Đông khen ngợi liên tục: "Tôi còn tưởng rằng sẽ để lại khá nhiều vết seo, nào ngờ ngay cả một chút dấu vết cũng không có!"
“Thật sự không ngờ trung y nước ta lại lợi hại như thế!"
“Đúng vậy!" Dương Thiến vẫn còn sợ hãi. Cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ bị phá tướng, nào ngờ ngay cả vết sẹo trên đầu gối do lúc nhỏ bị ngã cũng mờ sạch sẽ.
Làn da được bôi thuốc cực kì mịn màng giống như là làn da em bé.
“Thảo nào những lúc ông nội bị bệnh, ông nội chỉ đến bệnh viện trung y khám bệnh lấy thuốc.”
Được hai người trẻ tuổi khen ngợi, ông Bành cảm thấy rất là sung sướng. Đương nhiên, ông ta biết rõ tất cả đều nhờ có Diệp Lâm, ông ta chỉ là ăn theo mà thôi.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì lần này trung y xem như là nổi danh rồi.
Ngoại thương mà bệnh viện tây y không chữa được, phải chuyển đến cho bệnh viện trung y chữa trị.
“Ha ha, hôm nay xem như hai cháu may mắn, bệnh viện bọn ông mới vừa được một lô thần dược.” Ông Bảnh cười nói: “Nếu tới sớm một ngày cũng không có!"
“Thần dược ở đâu vậy ông?" Dương Đông nghe là muốn: “Có thần dược rồi còn ai đi khám tây y nữa?"
“Ừ.” Ông Bành cười nói: “Sau này sẽ có nhiều người đến bệnh viện trung y khám bệnh hơn.”
"Ít nhiều gì cũng nhờ có vị thần y kia nghiên cứu phát minh ra thần dược... là cái loại đan dược chữa hết ngoại thương cho hai cháu đấy, lấy lại danh tiếng cho trung y trung dược.”
Nghe vậy, Dương Thiến nói với vẻ khâm phục: “Có bác sĩ lợi hại như thế nữa hả? Cháu rất muốn tự mình đi nói cảm ơn thần y!"
“Ha ha, chữa khỏi là tốt rồi!" Ông Bành cười nói lời tạm biệt với hai anh em: “Gửi lời hỏi thăm của ông với ông nội hai cháu!"
Hai anh em nhà họ Dương chữa hết ngoại thương, tâm trạng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
Có điều, nhớ tới chuyện mới gặp lúc nãy, vẫn khiến Dương Đông cảm thấy khó chịu.
“Thằng nhãi kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Dương Đông siết chặt nắm tay, càng nghĩ càng tức giận.
"Anh ơi, tạm thời nhờ kỹ thù đi đã.” Dương Thiến vội vàng khuyên nhủ: “Ông nội bảo chúng ta đi chuẩn bị quà mừng thọ sáu mươi tuổi của ông Khổng trong hôm nay, chúng ta phải nhanh chóng đi mua quà mới được.”
Nghe vậy, Dương Đông gật đầu: “Ừ, chờ đến cuối tuần dự tiệc mừng thọ của ông Khổng xong, chúng ta lại nghĩ cách đối phó với tên kia.”
Bên kia, Diệp Lâm đang ở công ty mở họp với tăng lớp quản lý, lên kế hoạch cho phương hướng phát triển sắp tới của công ty và các yêu cầu vẽ công việc.
Sau khi tan họp cũng là lúc đến giờ tan làm.
Diệp Lâm đột nhiên nhận được điện thoại của Tư Đồ Nhật Thăng.
“Hmm..." Diệp Lâm sửng sốt, thầm nghĩ Sở Trấn yêu có vụ án gì nữa hả?
Quả nhiên..
Sau khi cuộc gọi kết nối, giọng nói nôn nóng của Tư Đồ Nhật Thăng lập tức vang lên.
“Diệp sở trưởng, xin lỗi khi làm phiền cậu vào lúc này."
“Chắc là cậu phải về Sở Trấn yêu một chuyến, bên trên đột nhiên gửi xuống một vụ án khó giải quyết, chúng tôi không dám tự ý quyết định, đành phải chờ xem ý kiến của cậu.”