Cuồng Long Chưởng

Chương 20: [Hậu Cuồng Long Chưởng]




- Nương tử chớ lo. Nếu bản thân nàng không lên đến độ cao đó được thì ta sẽ giúp nàng. Chỉ cần khi chúng mở khe cửa động thì ta sẽ đẩy nàng lên. Với công phu của nàng thì sẽ dễ dàng khống chế bọn chúng rồi thả dây xuống cứu ta lên sau. Điều nay ta nghĩ bọn chúng đến nằm mơ cũng chẳng nghĩ ra.

Hai người y kế tiến hành. Từ đó bắt đầu ra sức tập luyện phương pháp vượt ngục. Ban đầu việc phối hợp giữa La Linh và Hoàng Phủ Ngọc Kiều còn chưa ăn khớp. Thân hình mỹ nhân còn cách trần động đến 2 sải tay. Thế nhưng, sau hơn hai ngày luyện tập phối hợp. Hoàng Phủ Ngọc Kiều đã dễ dàng chạm đến mục tiêu. Thậm chí nếu không bị vướng nắp đậy có thể thân hình nàng còn có thể thoát được ra ngoài nữa.

--------------------*-------------------

Hôm đó, vào buổi chiều chập choạng tối, có hai bóng nhân ảnh khinh công rất cao bí mật tiến về phía rừng trúc.

Hai người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là La Linh và Hoàng Phủ Ngọc Kiều vừa thoát ngục ra ngoài.

Trong ánh chiều mờ nhạt hai thân người lõa lồ nối đuôi nhau phóng đi thật nhanh.

Vì tình thế khẩn cấp. Lại không tiện đi tìm y phục nên La Linh và Hoàng Phủ Ngọc Kiều cứ tồng ngồng như vậy mà chạy trên đường. Cũng may, hai người thân pháp quá cao, mà thời gian lại đang vào lúc chập tối nên không bị ai phát hiện.

Lúc này La Linh và Hoàng Phủ Ngọc Kiều đã dừng chân lại bên con đường mòn nhỏ hướng về căn tiểu trúc.

Hai người nằm rạp xuống để ý quan sát.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều nằm bên cạnh La Linh lo lắng nhìn ra phía xa. Theo lời La Linh, hai vị nương tử của chàng là Bạch Ngọc Tiên Tử và Mạn Sương Sương đang ngụ ở đây. Nhưng tại sao hai người đã đến rất gần rồi mà lại chẳng nghe thấy tiếng động gì.

Đột nhiên ngay trong cảnh yên tĩnh, tịch mịch đó chợt có tiếng nữ nhân rú lên quái dị. Ngay sau đó là tiếng một nữ nhân kêu lên kinh hoàng.

La Linh và Hoàng Phủ Ngọc Kiều kinh ngạc nhìn xem thì thấy hai bóng người rượt đuổi nhau tiến lại rất gần.

Người chạy trước thân hình là một mỹ nhân xinh đẹp y phục tơi tả, tóc tai rối bù. Nàng vừa chạy vừa cười một cách điên loạn.

Nữ nhân phía sau là một thiếu nữ khuôn mặt tuyệt đẹp, mặt mày thất sắc. Hai tay cầm một sợi dây mây to đùng.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều ngơ ngẩn không hiểu hai nàng nọ là ai. Thế nhưng đối với La Linh thì chỉ thoạt nhìn đã nhận ra ngay.

Chàng phóng vội đến bên nữ nhân điên loạn giơ tay điểm huyệt nàng nọ rồi vội ôm lấy.

Thiếu nữ chạy sau kinh hoảng suýt la lên khi thấy nàng nọ bị bắt. Nhưng khi nàng nhìn thấy người đang ôm nàng nọ trong tay thì giật nẩy mình đứng khựng lại, miệng há hốc.

La Linh thấy tình trạng thiếu nữ như vậy không khỏi buồn cười hỏi khẽ:

- Thanh muội sao lại kinh ngạc đến thế?

Thiếu nữ này chính là Bạch Ngọc Tiên Tử. Nàng thấy La Linh đột ngột xuất hiện thì sững sờ cả người. Vốn dĩ nàng biết rằng chàng bị Cung Chủ bổn cung bắt nhốt vào một nơi bí mật. Vậy mà không ngờ chàng lại có mặt ở nơi này.

Bạch Ngọc Tiên Tử sau phút kinh ngạc, choáng váng liền bổ nhào ngay lại ôm chàng khóc thảm thiết.

La Linh một tay đỡ lấy bên mình Mạn Sương Sương, tay kia ôm lấy lưng ong của Bạch Ngọc Tiên Tử khẽ vỗ về nàng.

Bạch Ngọc Tiên Tử khóc lóc một lúc đã bình tỉnh trở lại khe khẽ hỏi:

- Tướng công sao lại ra được thế này? Chàng làm thiếp và Mạn muội lo sợ chết được.

La Linh cười nhẹ nói:

- Bây giờ đã không sao rồi. Nàng nói xem. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Bạch Ngọc Tiên Tử nghe La Linh hỏi tới bất giác lại òa lên khóc. Tuy nhiên, lần này nàng chỉ khóc thút thít rồi ngưng lại nghẹn ngào kể:

- Thiếp hay tin tướng công gặp nạn định quay về bàn với Mạn muội. Chẳng ngờ hai người bọn muội tìm kiếm cả hai ngày trời mà vẫn không phát hiện ra nơi tướng công bị giam. Trong lúc bế tắc đó, đột nhiên Mạn muội lại phát bệnh quái dị. Nàng ta cứ cắn xé quần áo trong khi hạ thể cứ xuất hạn dầm dề. Thiếp lo sợ quá nên ngày đêm túc trực bên nàng ta và không còn thời gian đâu để tìm kiếm tướng công nữa.

La Linh nghe nàng nọ nói đến đây đã hiểu ra căn bệnh của Mạn Sương Sương. Chàng biết nếu để chậm ngày nào thì tình trạng của Mạn Sương Sương càng nguy hiểm chừng đó nên vội vàng giục mọi người vào nhà.

Đến lúc này Bạch Ngọc Tiên Tử mới chợt nhận ra bên cạnh La Linh còn một nữ nhân xinh đẹp nữa.

Mặc dù bây giờ nắng chiều đã tắt. Thế nhưng đối với một người có trình độ võ công như Bạch Ngọc Tiên Tử thì ánh sáng này vẫn giúp nàng nhìn thấy rất rõ.

Nàng nhận ra nữ nhân nọ đẹp vô cùng. Từ vóc dáng đến làn da, thảy đều không kém gì nàng.

Hơn nữa vì Hoàng Phủ Ngọc Kiều đang lõa thể nên vú l. nàng lộ ra toàn vẹn và gợi cảm đến mức một người đẹp như Bạch Ngọc Tiên Tử cũng phải ghen thầm.

Mọi người kéo nhau vào căn tiểu trúc. La Linh giới thiệu sơ Hoàng Phủ Ngọc Kiều với Bạch Ngọc Tiên Tử rồi vội bế Mạn Sương Sương vào nhà trong để tìm cách cứu chữa.

Ở bên ngoài hai mỹ nhân bắt đầu đối diện nhìn nhau. Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì đã sớm biết Bạch Ngọc Tiên Tử thông qua lời kể của La Linh. Thế nhưng đối với Bạch Ngọc Tiên Tử thì đây là lần đầu tiên nàng gặp mặt Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Vì vậy, trong lòng nàng không khỏi thắc mắc về thân thế và quan hệ giữa nàng ta với tướng công La Linh.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì nhìn ngó đối phương, trong lòng không khỏi thầm khen sắc đẹp của người thiếu nữ. Nàng vốn ban đầu rất tự tin về nhan sắc của mình. Tự nghĩ mình tuy lớn tuổi nhưng chắc chắn sẽ đẹp hơn đứt các nương tử khác của tướng công. Thế nhưng bây giờ ngồi đối diện với Bạch Ngọc Tiên Tử nàng mới nhận ra đối phương chẳng những xinh đẹp mà còn tươi tắn trẻ trung hơn cả mình.

Nhưng lúc này Bạch Ngọc Tiên Tử đã chịu không nỗi thắc mắc liền lên tiếng hỏi trước:

- Hoàng tỷ. Xin tỷ hãy kể cho muội nghe hoàn cảnh tỷ gặp tướng công?

Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy Bạch Ngọc Tiên Tử ngay lúc khởi đầu đã hỏi đến vấn đề rắc rối này thì không khỏi có phần bối rối. Nhưng nàng chợt nghĩ nếu nàng không nói ra bây giờ thì sau này nàng nọ thế nào cũng biết thôi. Chẳng thà cứ nói thẳng với nàng ta lúc này lại hơn.

Rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều từ từ kể lại chuyện của nàng. Rồi chuyện của La Linh lúc chàng mới bị giam. Rồi chuyện hai người gắn bó cùng nhau và nàng đã nghĩ cách giải cấm chế cho La Linh.

Trong khi nói chuyện mặc dù Hoàng Phủ Ngọc Kiều đã cố che đậy, kể vắn tắt những tình tiết hai người hoang lạc, ái ân, thế nhưng khuôn mặt của Bạch Ngọc Tiên Tử cứ mỗi lúc lại càng tái xanh hơn.

Phải khó khăn lắm Bạch Ngọc Tiên Tử mới giữ cho nàng được bình tĩnh. Trong thâm tâm nàng vừa cảm thấy đau xót, vừa cảm thấy hụt hẫng. Nàng không ngờ danh sách mỹ nhân chia xẻ ái ân lại càng lúc càng dài thêm. Ngoài Mạn Sương Sương, Hoàng Phủ Ngọc Kiều không biết sắp tới sẽ còn ai nữa.

Nhưng mà tình yêu nàng dành cho La Linh đã quá sâu đậm rồi. Nàng khó lòng mà dứt ra được. Huống hồ tình cảnh chàng gặp phải lại quá lạ kỳ. Bản thân nàng nếu gặp phải tình cảnh tương tự e rằng cũng chẳng thể làm khác được.

Hai người đang nói chuyện chợt nhiên nghe tiếng mỹ nhân rú lên khe khẽ ở phía trong phòng. Khỏi nói cũng có thể hiểu được đó là tiếng của ai rồi. Tuy nhiên, hai nàng không khỏi tò mò và lo lắng không hiểu La Linh làm gì trong đó mà Mạn Sương Sương lại kêu rú lên như vậy.

Hai người không ai bảo ai đều đồng loạt quay đầu nhìn vào phía trong.

Âm thanh tiếng rú đã dứt và nhường cho những tiếng rên rỉ hết sức lạ lùng.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều và Bạch Ngọc Tiên Tử không kìm chế được đứng hết cả dậy bước đến bên cửa sổ nhìn vào.

Không nhìn thì thôi. Khi đã nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong rồi hai nàng đều đỏ bừng cả mặt lên.

Phía bên trong phòng lúc đó là cảnh La Linh đang hì hục bên dưới thân hình thiếu nữ.

Thân hình cả hai lõa thể trong một trạng thái hết sức khích dục.

Hạ thể La Linh liên tục đẩy tới áp mạnh vào thân hình người thiếu nữ.

Còn hai chân nàng ta quặp lấy hai bên hông của chàng.

Thân hình mỹ nhân rung động từng hồi một trong khi âm thanh từ miệng nàng không ngớt phát lên những tiếng rên rỉ không ngừng.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều và Bạch Ngọc Tiên Tử chỉ nhìn được phía lưng của La Linh nên không biết được mặt chàng lúc đó ra sao.

Có điều tấm lưng chắc nịt kia đã nổi những hàng cơ thịt và cặp mông đang hoạt động tích cực đến vậy báo cho cả hai nàng biết chàng ta đang làm cái việc ** *** đến đoạn cao trào rồi.

Bạch Ngọc Tiên Tử đã biết Mạn Sương Sương bị dâm dược làm tổn hại nội thể và tinh thần chỉ có ái ân mới có thể làm nàng ta hồi phục được.

Thế nhưng Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì không hề biết rõ. Do vậy, khi nhìn thấy cảnh ái ân cuồng nhiệt của La Linh và thiếu nữ xinh đẹp kia nàng không khỏi nổi cơn ghen lên.

Khuôn mặt nàng trở nên hết sức khó coi. Nếu mà La Linh nhìn được mặt Hoàng Phủ Ngọc Kiều lúc này chắc chàng cũng không thể nào tin được.

Bạch Ngọc Tiên Tử ngược lại đã phát giác ra sự thay đổi trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Nàng là gái nên chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ra nàng nọ đang nổi cơn ghen lên rồi.

Bạch Ngọc Tiên Tử cười thầm:

- Hừ! Nhà ngươi đã cướp lấy tướng công của ta vậy thì cho ngươi nếm thử mùi vị của trái đắng xem ngươi xử trí thế nào.

Bạch Ngọc Tiên Tử khẽ thì thầm:

- Hoàng tỷ! Tỷ xem tướng công *** mạnh làm sao. Chắc Mạn tỷ tỷ ở trong đó sướng ghê gớm lắm.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều khuôn mặt đang xám xịt lại giờ đây nghe mấy lời nói của Bạch Ngọc Tiên Tử thì càng tức giận khẽ hừ một tiếng nói:

- Qủa là đồ dâm tặc. Thật tức chết đi được!

Bạch Ngọc Tiên Tử nghe nàng ta nổi giận mắng La Linh như vậy lại càng thích chí nói chêm vào:

- Tỷ tỷ thật không hiểu gì cả. Cái *** mỹ nhân để hơ hớ ra đó tướng công không *** cũng uổng. Mà tỷ tỷ không biết đâu, con *** của chàng để trong *** *** sướng lắm. Không thể chê được.

Lời nói của Bạch Ngọc Tiên Tử khiến Hoàng Phủ Ngọc Kiều tức đến nỗi nghiến răng ken két. Thế nhưng nàng cũng phải công nhận con *** của La Linh ** rất sướng. Cái *** của nàng cũng đã nếm không ít lần cụp lạc như vậy làm sao mà không hiểu được.

Nàng nổi giận trừng mắt quay sang nhìn Bạch Ngọc Tiên Tử như muốn nổi nóng với nàng ta.

Không ngờ nhìn thấy mặt Bạch Ngọc Tiên Tử không có một chút tức giận, ngược lại còn đang có vẻ rất hứng thú nữa.

Con người Hoàng Phủ Ngọc Kiều đâu phải kẻ ngốc. Nàng ngay lập tức hiểu ra nàng nọ đang cố tình chọc giận mình.

Mà cũng lạ. Bạch Ngọc Tiên Tử là thê tử của La Linh mà nhìn thấy cảnh này lại không hề tức giận ghen tuông chi cả.

Trong khi đó, Hoàng Phủ Ngọc Kiều là kẻ đến sau lại có thể nổi cơn ghen được sao.

Rõ ràng trong chuyện này phải có ẩn tình chi đây.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều sau vài giây suy nghĩ đã nhận ra có chuyện bất thường. Nàng cố lấy lại bình tĩnh quay sang khẽ hỏi Bạch Ngọc Tiên Tử xem cô nương nọ có quan hệ thế nào với La Linh.

Bạch Ngọc Tiên Tử thấy đối phương đang tức giận hầm hầm mà đột nhiên trở lại trạng thái bình thường nhanh như vậy cũng phải khen thầm. Nàng cũng không dấu diếm hiểu biết của mình liền đem chuyện Mạn Sương Sương bị trúng dâm độc lần lượt thuật lại cho Hoàng Phủ Ngọc Kiều nghe.

Hoàng Phủ Ngọc Kiều lúc trước có được La Linh kể sơ qua chuyện này. Bây giờ được Bạch Ngọc Tiên Tử tường thuật lại chi tiết thì đã hiểu ra mọi chuyện.

Nàng nghe xong không khỏi buột miệng thở dài:

- Cô nương nọ cũng đáng thương thật. Tỷ tỷ thật đã trách lầm chàng rồi.

Bạch Ngọc Tiên Tử thấy nàng ta từ lời nói đến cách cư xử đều hết sức thân ái. Không khỏi nể phục nàng ta là nữ nhân không tầm thường. Từ đó, thái độ của nàng đối với Hoàng Phủ Ngọc Kiều cũng trở nên thân thiết hơn.

Đêm hôm đó, Mạn Sương Sương đã hoàn toàn hồi phục về tinh thần. La Linh quyết định phải nhanh chóng rời khỏi Vạn Hoa Cung ngay trong lúc này. Chàng lưng cõng Mạn Sương Sương, phía trước có Bạch Ngọc Tiên Tử dẫn đầu, phía sau có Hoàng Phủ Ngọc Kiều đoạn hậu. Bốn người len lỏi qua những con đường vắng từ từ vượt qua các trạm canh bí mật của Vạn Hoa Cung.

Đến lúc trời hửng sáng. Mọi người đã cách xa Vạn Hoa Cung hơn 5 dặm.

Sau một lúc bàn bạc. La Linh quyết định đưa cách thiếu nữ lên đường tìm đến nơi ở của Sư phụ hai vị cô nương Cao Thiên Nhạn và Cao Thiên Tú.

La Linh nói sở dĩ họ phải đi như vậy là để tìm Bạch Thái Tiên Hồ. Theo chàng Bạch Thái Tiên Hồ chắc hẳn khi bị thất lạc chàng sẽ cùng với mấy vị cô nương kia đến chổ sư phụ của họ. Vì nàng và La Linh đều biết việc này thì việc cơ hội gặp nhau ở đó sẽ cao hơn nhiều so với việc tìm kiếm lung tung không có chủ đích.

Bọn họ ngày đi đêm nghĩ đồng thời vừa đi vừa hỏi thăm tin tức. Nguồn tin thu thập được lại càng khiến họ tin tưởng vào nhận xét của La Linh là đúng.

Mạn Sương Sương được gần trượng phu luôn luôn nên tâm tình sảng khoái hơn nhiều. Nhưng nàng lại hết sức bối rối vì lời chọc ghẹo của hai vị cô nương Hoàng Phủ Ngọc Kiều và Bạch Ngọc Tiên Tử.

Bởi lẽ mỗi lúc dừng chân. Bọn họ lại phải mướn hai phòng. Một phòng dành cho hai vị cô nương và một phòng dành cho đôi phu thê tạm La Linh và Mạn Sương Sương để họ có thể ân ái cùng nhau.

Vì trong người Mạn Sương Sương vẫn còn chưa hết dâm độc nên cảnh tượng loan phụng đảo điên là điều tất yếu cần phải thực hiện.

Ai cũng biết như vậy, nhưng hai người chưa định danh phận chính thức mà đêm nào cũng gần gũi nhau như vậy làm cho La Linh lẫn Mạn Sương Sương đều có phần ngượng ngùng xấu hỗ.

Mạn Sương Sương lúc trước là Bang chủ một bang. Uy quyền vô thượng. Nào ngờ bây giờ trước mặt mọi người lại lúng túng, bối rối hệt như một cô gái nhỏ vụng về bỡ ngỡ.

Nhưng mà tâm trạng nàng lại vô cùng cao hứng. Những lúc đêm nàng ái ân cùng La Linh đã hoàn toàn như là một nương tử trước mặt tướng công rồi. La Linh bây giờ có thể tha hồ hôn hít, sờ mó, vuốt ve, ngắm nghía toàn bộ cơ thể nàng. Thậm chí đôi lúc mỹ nhân còn chủ động trong cuộc giao hoan nữa.