Hai người nói riết với nhau rồi chẳng còn gì để nói. Họ bắt đầu đem những chuyện yêu đương trước kia ra kể lại. Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì vừa ngạc nhiên, vừa thích thú khi nghe câu chuyện về những tao ngộ kỳ lạ của La Linh đối với các nữ nhân. Đến phiên La Linh thì lại tán thưởng và phục thầm tình yêu và sự hy sinh cao cả của Hoàng Phủ Ngọc Kiều đối với người yêu.
Tình cảm giữa hai người từ từ trở nên gắn bó hơn trước. Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy La Linh mỗi đêm đều run rẩy vì lạnh thì cảm thương cho chàng. Nàng nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu rồi khe khẽ gọi La Linh lên nằm chung cùng giường với nàng.
La Linh lắc đầu không dám thu nhận ân tình đó. Chàng sợ rằng mình lên nằm cùng nàng sẽ không kiềm chế được để xảy ra những chuyện đáng tiếc.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì lại không nghĩ như vậy. Nàng thấy La Linh bị mất hết võ công không có khả năng tự vận công kháng lại sự lạnh lẽo nên giục nàng lên giường ngủ cùng nàng.
La Linh bị nàng giục quá không tiện từ chối đành bước đến nằm ghé một bên.
Chiếc giường nhỏ vốn dĩ chỉ được dùng cho một người nằm. Bây giờ hai người bọn họ cùng nằm một chỗ thì dù La Linh hay Hoàng Phủ Ngọc Kiều có cố gắng thu nhỏ lại thì vẫn không khỏi có chỗ đ.ng chạm.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy da thịt chàng đ.ng vào người mình lạnh ngắt thì càng thương xót.
Nàng thấy chàng có vẻ ngại ngần sợ tiết mạn mình thì thở dài thầm nghĩ:
"Bây giờ ta với y có chỗ nào che dấu được nhau. E rằng đến như chồng vợ cũng chưa chắc đã được như vậy. Tuy ta không yêu y, nhưng cũng không thể thấy người ta khốn khổ mà không cứu. Quý hồ là chúng ta trong sáng thì không sợ gì cả."
Nàng khẽ khàng thì thầm với La Linh:
- La công tử. Công tử cứ nằm sát lại đây. Chúng ta ôm nhau thì sẽ đỡ lạnh hơn.
La Linh thấy nàng nói giọng ôn nhu như vậy thì hết sức cảm khích. Chàng nghĩ nàng là nữ nhân mà còn khoáng đạt như vậy thì chàng là nam nhân cũng chẳng cần úy kỵ làm gì.
La Linh bèn nằm sát lại bên người ngọc rồi quàng tay ôm lấy người nàng.
Hai người khẽ rùng mình khi thân thể họ lần đầu tiên chạm vào nhau một cách mật thiết.
Cặp nhũ phong no tròn của Hoàng Phủ Ngọc Kiều áp sát vào bên ngực chàng. Hạ thể hai người tiếp giáp lẫn nhau khiến cho trong lòng cả hai tự nhiên cảm thấy xôn xao dễ chịu.
Con c*c của La Linh áp vào vùng bụng thon nhỏ của Hoàng Phủ Ngọc Kiều làm nàng thấy êm êm, ấm ấm lạ lùng.
Hơi thơm từ thân thể Hoàng Phủ Ngọc Kiều thì lại tỏa ra nhập vào mũi La Linh khiến cho chàng cảm thấy ngây ngất.
Hai người nằm im bất động một lúc. Thế rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều khẽ cựa mình dúi đầu vào ngực chàng.
Hai tay La Linh chợt trở nên mạnh mẽ ôm sát người ngọc vào lòng.
Hai ngươi đều cố gắng kiềm nén hơi thở. Dấu đối phương cảm giác hồi hộp của mình.
Nhưng mà con c*c của La Linh thì lại không chịu theo lệnh chủ nhân. Sau một hồi tiếp giáp với da thịt mịn màng nơi hạ thể của Hoàng Phủ Ngọc Kiều, con c*c đã từ từ nở lớn ra thấy rõ.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều làm gì không nhận ra sự khác lạ. Nàng cảm thấy kinh hãi khi cái thứ kia áp sát vào bụng nàng nóng hổi.
Nó vừa to, vừa tròn, vừa cứng, vừa nóng. Thật không biết làm thế nào nữa.
Hai người nằm im một lúc rồi Hoàng Phủ Ngọc Kiều khe khẽ lên tiếng:
- Công tử ngủ đi. Ngọc Kiều cũng buồn ngủ lắm rồi.
Nàng nói xong nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Qua ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa. Hoàng Phủ Ngọc Kiều và La Linh đã quen với chuyện ngủ chung. Hai người nằm ôm nhau ngủ mà không còn có cảm giác e ngại nữa.
Tuy nhiên, chuyện nam nữ trần truồng ngủ chung thì khó thể nào không có chuyện. Hôm đó, như thường lệ, Hoàng Phủ Ngọc Kiều ôm La Linh ngủ. Trong đêm, cái chân nàng lại vô tình gác lên hông chàng. Với tình thế đó, cái l. của Hoàng Phủ Ngọc Kiều tự nhiên được mở rộng hết cở.
Và rồi chuyện gì đến ắt phải đến. Con c*c to lớn cứng ngắt của La Linh đã tìm đúng vào khe đào nguyên của người mỹ nữ.
Hai người đều chìm trong giấc điệp nên không làm sao nhìn thấy sự tình.
Trong cơn mơ đó, La Linh thấy mình gặp lại Tiêu Sơn Thần Nữ trong căn ph*ng nhỏ. Hai người ôm ấp, hôn hít nhau rồi đưa nhau lên giường.
Thân hình Tiêu sơn thần nữ tuyệt đẹp hiện ra với tất cả sự lộng lẫy mê người. Cái l. nàng mở rộng ra và vung đầy trong cơn *** đến tột cùng. La Linh thích thú đưa tay nắm lấy con c*c ấn vào lỗ l.. Cảm giác chật chội chất ngất tức thì diễn ra. Chàng thấy l. nàng nọ bó chặt lấy con c*c chàng quả giống hệt như lúc cái l. trinh của nàng bị chàng phá đầu tiên. La Linh sung sướng ôm chặt lấy thân hình nương tử trong lúc con c*c chàng cứ lừng lững tiến vào âm phong động chật hẹp âm ướt và nóng ran nọ.
Còn về phía Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Nàng mơ thấy mình gặp gỡ với người yêu Hàn Thiếu Thanh. Hai người sau bao năm không gặp lại nhau giờ nhìn nhau với biết bao ân tình chan chứa. Hàn Thiếu Thanh ôm chặt lấy người yêu hôn nàng say đắm.
Đôi mắt Hoàng Phủ Ngọc Kiều nhắm nghiền trong niềm hạnh phúc vô biên.
Đột nhiên, Hàn Thiếu Thanh bế bỗng nàng lên đi về phía giường. Hoàng Phủ Ngọc Kiều lo lắng nhưng lại không dám cản.
Thế rồi y phục nàng nhanh chóng bị lột ra để lộ phía bên trong là những đường cong gợi cảm và mê hoặc.
Hàn Thiếu Thanh sướng quá lao đến ôm chặt lấy người yêu. Chàng vừa ôm vừa hôn nàng say đắm. Rồi trong một tít tắt, cái l. nàng đã bị con c*c của người yêu đâm phải.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều sợ hãi định tìm cách đẩy chàng ra.
Nhưng mà đôi môi Hàn Thiếu Thanh đã ngậm lấy một bên vú của nàng mà bú liếm.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều đờ người ra trong trạng thái đấu tranh giữa dục tính và lý trí.
Nàng nửa muốn đẩy chàng ra, nửa lại không nở rời chàng.
Đã hơn 10 năm hai người không gặp lại nhau. Chẳng lẽ vì chuyện này mà nàng lại làm hỏng mối tình yêu thương nhớ bấy lâu giữa hai người được sao.
Thế rồi, trong một tít tắc ngắn ngủi đó. Cái l. trinh đã bị con c*c to lớn đâm vào lún cán.
Cảm giác đau đớn kèm theo một sự ngất ngây hết sức lạ kỳ.
Cái l. nàng như bị nong ra hết cở cùng với cảm giác vừa đau vừa tê tái vô cùng.
Rồi hai kẻ nam nữ thoải mái trao cho nhau tất cả. l. c*c hai người liên tục ma sát lẫn nhau. Con c*c kia nở lớn khoan sâu vào lỗ l.. Còn cái l. nọ lại co bóp nhồi nhét không ngừng con c*c đang trong giai đoạn động dục.
Âm dương hòa hợp, thân xác gắn vào nhau. Cảm giác mê ly trong giấc mơ của hai kẻ nam, nữ giờ lại được họ thực hiện ngay trong lúc này.
Hai người trong mơ đều tưởng rằng mình gặp kẻ trong mộng, họ có ngờ đâu sự thực hoàn toàn không phải như vậy. Trong cơn mơ họ làm gì với người yêu thì trong thực tại họ lại làm với nhau y như vậy.
Thế rồi, cảm giác khoái ngất gia tăng đến cực điểm. Toàn thân con c*c run lên và bắt đầu bắn khí tinh trùng ra xối xả.
Cái l. nọ cũng xịt khí ra ào ào và liên tục co bóp hút lấy bằng hết từng giọt tinh dịch trong người La Linh thải ra.
Cả hai bất giác choàng người tỉnh dậy.
Họ mở mắt ra kinh ngạc nhìn nhau trong khi hạ thể họ, con c*c và cái l. vẫn còn đang xịt khí.
Trong một thoáng sau đó, con c*c đã thu nhỏ rời khỏi lỗ l..
Toàn thân hai người mới bắt đầu lấy lại bình tĩnh.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều hiểu ra mọi sự đã hoàn toàn xảy ra rồi. Cái l. trinh của nàng giữ bấy lâu để cho người yêu thì bây giờ đã bị kẻ khác chiếm đoạt lấy.
Đau hơn nữa là bản thân nàng cũng đã chủ động hoan lạc cùng y chứ nào phải nàng bị người ta ép uổng.
Hơn nữa nàng lại không thể nào trách cứ được người ta vì chính nàng đã chủ động để y lên giường nằm chung với nàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều càng nghĩ càng đau khổ bất giác oà lên khóc nức nở.
La Linh thì tự thẹn mình đã xâm phạm đến trinh tiết của Hoàng Phủ Ngọc Kiều. Chàng biết nàng đã có người yêu thế mà chàng lại ra tay chiếm đoạt thân thể nàng được sao.
Đến lúc Hoàng Phủ Ngọc Kiều bật lên tiếng khóc thì La Linh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nữa.
Chàng ôm chặt lấy đầu nàng áp vào ngực mình rồi bật lên tiếng kêu đau khổ:
- Ta, ta là kẻ táng tận lương tâm, là kẻ dâm dục bỉ ổi. Nàng... nàng mau giết ta đi.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nghe chàng tự trách thì lại càng khóc to hơn. Nàng cảm thấy chỉ có khóc mới có thể giúp nàng vơi đi nỗi đau khổ trong lòng.
La Linh thấy Hoàng Phủ Ngọc Kiều khóc lóc tuyệt vọng như vậy thì chịu không nổi nữa.
Chàng xô nàng ra đứng bật dậy rồi lao đầu mình vào vách đá định tự vẫn.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều đang cơn đau đớn. Nhưng nàng thấy La Linh liều mạng như vậy thì cũng hoảng kinh lên vội nhảy lại ôm chặt lấy chàng.
Hai người cùng lúc ngã lăn ra.
La Linh thấy bị Hoàng Phủ Ngọc Kiều ôm lấy thì càng ra sức giẫy giụa. Chàng thét lên trong nỗi đau khổ tận cùng:
- Ta phải chết. Ta phải chết!
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nước mắt dàn dụa ôm chặt lấy eo lưng La Linh miệng nức nở:
- Chàng chết đi thì thiếp cũng không muốn sống nữa. Thôi thì thiếp và chàng cùng chết đi là xong.
La Linh kinh hãi nhìn lại khuôn mặt Hoàng Phủ Ngọc Kiều ở bên cạnh mình nói lớn:
- Ta là kẻ gây ra tội ác, phải chết là đáng rồi. Nàng có tội tình gì đâu mà cũng định quyên sinh?
Hoàng Phủ Ngọc Kiều nức nở nói:
- Thiếp là kẻ hại trượng phu thì thiếp chết đi cũng đúng lắm!
La Linh ngơ ngác không hiểu gì cả vội nói:
- Ơ! Nhưng nàng làm gì đã có trượng phu. Sao lại có chuyện lạ kỳ như thế được.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều ngồi dậy đưa tay vuốt tóc và nước mắt để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều e lệ nói ấp úng:
- Chàng... chàng đã hại thiếp như vậy mà còn không chịu nhận nương tử ư?
Đến lúc này La Linh đã hoàn toàn minh bạch tâm ý của nàng. Đôi mắt chàng chợt chiếu lên long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của người con gái xinh xắn.
La Linh run giọng nói:
- Nàng... nàng đã tha thứ cho ta sao...
Hoàng Phủ Ngọc Kiều xấu hỗ cúi đầu không nói một lời.
La Linh thấy thần thái nàng ta như vậy thì chợt hiểu mỹ nhân đã đồng ý nhận chàng làm phu tướng rồi.
Bất đồ La Linh nhảy bỗng lên reo hò inh ỏi:
- Ha.. ha... ha... Ngọc Kiều đã nhận ta làm phu quân rồi.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều thấy chàng vui mừng như vậy không khỏi cảm động. Nàng nhớ lại tình yêu nàng dành cho Hàn Thiếu Thanh bao nhiêu năm nay vậy mà giờ đây lại bị mấy lời nói ngây ngô vừa rồi của La Linh làm cho tan biến hết cả.
La Linh sung sướng quá nhảy phắt lại ôm lấy người ngọc bế hẳn lên giường.
Chàng đè lên người nàng vừa hôn vừa vuốt ve.
Rõ ràng chàng hành động trong tư thế của kẻ chiếm đoạt. Và Hoàng Phủ Ngọc Kiều bây giờ không còn là Hoàng Phủ Ngọc Kiều của mấy ngày trước nữa.
Mà thật đúng như vậy. Trước sự tấn công như điên cuồng của La Linh. Hoàng Phủ Ngọc Kiều chỉ còn biết im lặng chấp nhận. Thân thể nàng nhanh chóng bị chàng khám phá hết mọi chỗ bí ẩn.
Rồi quân tử kiếm của chàng vươn dài, cứng ngắt từ từ đưa vào âm phong ngọc động của nàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bấy giờ chẳng khác gì con cừu non đang đợi bị phanh thây xẻ thịt. Cái l. nàng bị con c*c to lớn của La Linh nong ra hết cở. Cảm giác đê mê tê tái bắt đầu lan tỏa ra toàn thân.
Cái miệng xinh xắn của nàng bật lên tiếng rên khe khẽ. Cảm giác được con c*c nong đầy trong lỗ l. làm nàng thấy sướng khoái tưng bừng.
Người mỹ nữ nhắm nghiền mắt lại trong một trạng thái khoái lạc tràn đầy. Hoàng Phủ Ngọc Kiều chợt nghĩ phải chăng nàng đã uổng phí biết bao năm xuân xanh. Hạnh phúc là gì đây khi chỉ có nhớ thương và chờ đợi. Không phải. Nhất định không phải. Vậy thì cái cảm giác sướng đến tê người này là gì? Đó phải chăng là hạnh phúc? Cùng không phải nốt.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bỗng nhiên mở lớn hai mắt. Cơn khoái dục bùng lên khi con c*c của La Linh lại khoan một phát cực mạnh vào l. nàng. Đôi mắt nàng chợt nhận ra hình ảnh của La Linh và khuôn mặt khôi ngô tuấn mỹ của chàng.
Hoàng Phủ Ngọc Kiều bỗng từ từ nhắm mắt lại lầm bầm.
Phải rồi. Tình yêu đó là sự khoái sướng khi được người mình yêu ái ân ngây ngất.
Nếu có chàng ở bên cạnh ta, chung đ.ng cùng ta thì mọi chuyện sẽ không còn là quan trọng nữa. Ta bị giam hay không bị giam cũng vậy mà thôi.