“Cái thứ vô dụng này mà cũng có người muốn mua hả, ngại tiền trong người nhiều quá à?”
“Ai mà biết được, nhỡ đâu người ta cần thì sao.”
“Xì, vớ vẩn, nhìn cái mặt non choẹt kia của hắn thì cần cái gì, có mà thừa tiền quá thì có…”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, Tử Phong hắn mặc dù đã lường trước rồi nhưng cũng không khỏi cười khổ, bọn mi làm như ta muốn ra mặt mua nó lắm ấy. Quả thực, đây là kế hoạch mạo hiểm của hắn, hắn đã vài lần để lộ khuôn mặt thật của mình, có thánh mới biết được liệu có ai nhận ra hắn ở đây hay không, trên mặt hắn thì lạnh lùng không một chút cảm xúc, nhưng nào có ai biết được hắn giống như đang ngồi trên chảo lửa vậy.
Mã Văn Lập dùng một ánh mắt có chút cảm kích hướng tới hắn mà nhìn, không vì lí do gì khác, chỉ vì Tử Phong đã ra giá để mua tinh huyết của Kim Lân Mãng, 15 vạn kim tệ không quá lớn, nhưng để một vật phẩm không thể đấu giá được mà bảo lưu lại sẽ khiến danh tiếng của hội đấu giá bị ảnh hưởng lớn, tuy đối với tổ chức lớn như Vạn Bảo Lâu thì chút danh tiếng đó không đáng vào đâu, nhưng làm ăn là làm ăn, không ai muốn danh tiếng của mình bị thuyên giảm cả.
Đợi một lúc lâu không thấy có ai ra giá, Tử Phong gần như chắc chắn có thể lấy được tinh huyết Kim Lân Mãng, thì một giọng nói đáng ghét đến mức Tử Phong chỉ muốn lao lên lầu ba bẻ gãy cổ cái tên vừa lên tiếng.
“Hôm nay toàn người nhiều tiền nhỉ, đến một tên vô danh tiểu tốt ngồi trong xó nhà cũng lôi ra được một đống tiền, thú vị đó, bổn thiếu gia ra 20 vạn lượng!!”
Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Triệu Đông Dương, người lúc nãy phá đám thanh Bách Yêu kiếm. Mặc dù hận tới ngứa răng cái tên nhị thế tổ ăn chơi trác táng này, nhưng Tử Phong đành phải nhẫn, nói thế thôi chứ nếu hắn không nhẫn thì cũng chả làm được gì, Phân tích nhãn của hắn không phải để chơi, dòng chữ Vương cấp nhất phẩm to đùng bên cạnh Triệu Đông Dương đủ khiến Tử Phong hắn cách xa một vạn tám ngàn dặm cho lành.
“30 vạn!!”
Tử Phong cố ý tăng giá nhằm khiến tên kia thấy không đáng mà lui, ai ngờ lại phản tác dụng…
“Thích tăng giá hả??! 50 vạn!! Con bà nó một tên dân đen cũng dám chống đối lão tử hả, ngon thì tăng giá đi!!”
Tử Phong có chút chần chờ, một mặt hắn thật sự muốn nâng giá lên vỗ vào mặt cái tên chết tiệt đang nhảy múa trên lầu ba kia, một mặt khác hắn lại tự nhắc mình không nên mạo hiểm, đúng lúc hắn đang suy nghĩ có nên trả giá không, một giọng nói vang lên, nghe ……… giống hệt giọng hắn: “100 vạn!!!”
“What the fuc……” Tử Phong thiếu chút nữa phun ra câu chửi thề quen thuộc kiếp trước của hắn, hắn không chút khó khăn gì trong việc xác định người vừa lên tiếng. Khiến hắn có chút câm nín đó là người lên tiếng đang nằm trên vai hắn, chính là Hồ Phi Nguyệt, hắn không rõ làm sao nàng có thể giả giọng hắn nhưng mà thế này chẳng phải là chơi hơi lớn rồi sao.
Cố gắng giữ cho khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể, hắn hơi nghiêng đầu nói khẽ: “Nàng làm cái gì vậy, bị tên nhị thế tổ kia thù hằn thì không ổn chút nào đâu, hiện tại ta cũng không có trong trạng thái an toàn.”
“Yên tâm đi, có ta ở đây chàng còn sợ gì nữa, chỉ cần rời khỏi đây thì chàng dùng cái bí pháp tàng hình kia là được mà.”
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu Hồ Phi Nguyệt muốn hại hắn thì đã làm từ lâu rồi, hắn có chút yên lòng trở lại.
Quả bom 100 vạn kim tệ của hắn quăng ra khiến cả phòng đấu giá dường như nổ tung.
“Ta cứ nghĩ mấy vị khách quý ở trên lầu ba mới là đại gia, không ngờ ở dưới này cũng ngọa hổ tàng long ghê gớm a.”
“100 vạn kim tệ cho một thứ gân gà, được, tên nhóc này, lão tử thích hắn rồi đó, ha ha ha…”
..........
Mã Văn Lập thật sự choáng rồi, với mấy chục năm trong nghề, hắn thừa biết độ khó khi cố gắng bán một thứ như tinh huyết của Kim Lân Mãng, nhưng lần này hắn không thể từ chối người bán nên mới miễn cưỡng đưa thứ này lên sàn đấu giá, hắn đã cố tình giảm giá xuống để có thể bán được, nhưng cuối cùng không ngờ lại có thể bán được tới tận 100 vạn kim tệ, cái này nào phải giá của một vật phẩm bậc trung, đây là giá của vật phẩm áp trục rồi đó.
“Ta không tin một tên vô danh như ngươi lại có được 100 vạn kim tệ, đừng mong hô giá giá bừa bãi ở đây mà có thể yên ổn được.”
Nghe Triệu Đông Dương tức giận hét lên, mọi người mới sực bừng tỉnh, phải rồi, hô giá là một chuyện, có trả được hay không là chuyện khác, nhìn thanh niên trẻ tuổi này thì không thấy có chút gì là có 100 vạn kim tệ cả.
Khẽ nhíu mày, Tử Phong quyết định tin tưởng Hồ Phi Nguyệt, dù gì nàng đã cứu hắn một mạng, hắn là người không thích mắc nợ ai, cùng lắm là chết thôi chứ gì, hắn không phải là chưa từng chết qua. Giả vờ thò tay vào trong áo choàng, hắn lấy ra một chiếc túi ném xuống đất, rất nhanh liền có một tên nhân viên đi ra cầm lấy chiếc túi rồi bắt đầu xem xét bên trong.
Vài phút trôi qua, người nhân viên đó mới ngẩng đầu lên, hơi run run nói: “Bên trong có tổng cộng 1000 bạch tinh tệ không thiếu một xu, tương đương với 100 vạn kim tệ.”
Bạch tinh tệ là đơn vị tiền siêu cấp, thường chỉ sử dụng trong giao dịch cực lớn bởi giá trị của nó, một bạch tinh tệ tương đương 1000 kim tệ, vì cái gì không sử dụng kim tệ khi giao dịch lớn là bởi vì không phải ai cũng có nhẫn trữ vật để vận chuyển cũng như cất giữ một lượng lớn kim tệ lên đến hàng chục hàng trăm vạn, mà kể cả có thì cũng là một việc phiền hà khi phải giữ một số kim tệ lớn như vậy, từ đó bạch tinh tệ ra đời. Ban đầu Tử Phong cũng không biết đến cái thứ được gọi là bạch tinh tệ này, nhưng Tiểu Linh ngay lúc vừa rồi đã nhắc nhở hắn khi hắn quy đổi điểm tích lũy lấy kim tệ, tổng cộng mất tong của hắn 1 vạn điểm tích lũy, tuy nhiên nghĩ tới số kinh nghiệm nhận được từ tinh huyết Kim Lân Mãng, hắn thầm cầu mong nó đáng để hắn bỏ một đống tiền ra như vậy.
1000 bạch tinh tệ!! Mọi người xung quanh không khỏi có chút đỏ mắt mà nhìn vào cái túi tiền tên nhân viên đang cầm trên tay, nếu không phải ngại quy củ của Vạn Bảo Lâu thì dám chắc đã có người lao lên tranh đoạt rồi. Hầu hết người vào được trong này không hẳn là người thiếu tiền, nhưng 100 vạn kim tệ vẫn là con số rất lớn khiến nhiều người nổi lên tham niệm.
Triệu Đông Dương tức giận tới tím mặt, nhưng hiển nhiên hắn không lên cơn tới nỗi bỏ ra hơn 100 vạn kim tệ mua rác, hừ lạnh một tiếng, hắn quay người trở về trong phòng, không quên đóng cửa cái rầm, thiếu chút nữa phá hủy luôn chiếc cửa.
Tử Phong có thể thấy thanh niên tên Mộ Dung Bạch trên mặt lộ ra tiếu ý mà giơ ngón cái lên với hắn, nhưng hắn không quan tâm, cái hắn muốn bây giờ đó là nhận lấy tinh huyết Kim Lân Mãng rồi nhanh chóng biến mất khỏi nơi này mà thôi, phải biết là hắn đột nhập vào đây bất hợp pháp a.
100 vạn kim tệ được phóng ra, rất nhanh tinh huyết Kim Lân Mãng đã tới tay Tử Phong, hắn ngay lập tức đứng dậy đi ra ngoài phòng đấu giá, chỉ thiếu chút nữa là dùng Thuấn bộ lao ra ngoài. Sau khi khởi động Ngụy trang, được Hồ Phi Nguyệt khẳng định là hắn đã an toàn, Tử Phong không nhịn được mà lấy tay đánh mạnh vào kiều đồn no đủ của Hồ Phi Nguyệt lúc này đã trở lại thành dạng người.
Hồ Phi Nguyệt rên lên một tiếng tiêu hồn thực cốt khiến xương cốt trong người hắn vơi đi một phần ba, thầm nhủ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, sức sát thương của nàng ta là quá lớn. Tử Phong cố gắng không nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước đang nhìn hắn ra vẻ đáng thương mà nói: “Lần sau đừng làm vậy, khi không tự nhiên đắc tội người khác, hơn nữa lại tiêu tốn của ta một đống tiền, chưa kể, nhỡ đâu ta không đủ tiền trả thì sao, đến lúc đó thì rắc rối to..”
Thôi không giả bộ đáng thương nữa, Hồ Phi Nguyệt cười hì hì ôm lấy cổ hắn: “Không sao đâu mà, ta chắc chắn chàng đủ tiền để mua nó, hơn nữa cháng nhất định là rất cần nó, không thì đã không mạo hiểm hiện thân như vậy rồi, với cả, nếu chàng không đủ tiền, ta miễn cưỡng nhỏ ra vài giọt tinh huyết là quá thừa để trả giá rồi, đó là tinh huyết của thất giai yêu thú đó nha!”
“Tại sao??”
“Hả?”
“Tại sao nàng lại đi xa đến như vậy bởi vì ta, ta đã nói ngay từ đầu rồi, ta cứu nàng chỉ là ngẫu nhiên, nếu nàng muốn trả ơn thì việc nàng cứu mạng ta hôm trước đã là quá đủ rồi…”
“Ta cũng đã nói ngay lúc đó rồi, đơn giản bởi vì ta thích chàng, không được ư?” Không đợi Tử Phong nói hết câu, Hồ Phi Nguyệt liền ngắt lời.
Con ngươi Tử Phong hơi co rút lại, mặt hắn không cảm xúc mà nói: “Tùy nàng!” nhưng trong lòng thì nổi sóng, hắn biết Hồ Phi Nguyệt đang bị thương, nguyên khí bị hao tổn nặng nề, thậm chí tu vi còn rơi xuống Vương cấp cửu phẩm, mỗi giọt tinh huyết của nàng vô cùng trân quý, khong nói đến việc đó là tinh huyết của thát giai yêu thú, mà là tầm quan trọng của nó tới việc khôi phục thương thế của nàng ta.
Nay Hồ Phi Nguyệt lại còn có ý định hiến cho hắn vài giọt tinh huyết, bảo hắn không cảm động là nói láo, chỉ là hắn không quen biểu lộ cảm xúc ra ngoài mà thôi, nhưng ân tình này hắn sẽ nhớ kĩ. Mặc dù ở chung với nhau mới được một thời gian ngắn, nhưng Tử Phong luôn có cảm giác Hồ Phi Nguyệt thật sự thích hắn, nhưng mà nghĩ vỡ đầu hắn cũng không thể tìm được lí do để nàng ta làm như vậy, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Rời khỏi phòng đấu giá, Tử Phong vẫn không bỏ đi ngay lập tức, hắn đang chờ, bởi đấu giá hội sẽ kết thúc không lâu nữa, tinh huyết Kim Lân Mãng của hắn đã vô cùng gần với vật phẩm áp trục rồi, đến lúc đó người bên trong sẽ tuôn ra bên ngoài, và theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm của hắn, một tràng tranh cướp tanh mùi máu sẽ diễn ra ngay sau đó, với khả năng ẩn thân của hắn, không đục nước béo cò thì còn đợi lúc nào nữa!!
Hơn một canh giờ sau, đúng như hắn dự liệu, người tham gia đấu giá bắt đầu rời khỏi Vạn Bảo Lâu, Tử Phong vẫn án binh bất động, bởi những người rời đi cuối cùng mới là những con cá lớn, có Hồ Phi Nguyệt đảm bảo, hắn không ngại đi thử thời vận của mình.
“Đây rồi!!” Hồ Phi Nguyệt nhỏ giọng khẽ nói.
Tử Phong liền ngay lập tức chú ý tới đám người vừa mới đi ra này, có Mộ dung gia, Triệu gia, người của phủ thành chủ, và 3-4 nhóm người khác có vẻ như cũng thuộc về một thế lực lớn, ngay khi ra ngoài liền tản ra tứ phía mà bỏ đi. Mục tiêu của Tử Phong đó là Mộ Dung gia, không chỉ vì thanh Bách Yêu kiếm trong tay Mộ Dung Bạch, mà còn bởi vì với mâu thuẫn của họ và Triệu gia, một hồi long tranh hổ đấu là khó có thể tránh khỏi, dưới sự chỉ điểm của Hồ Phi Nguyệt, hắn chậm rãi di chuyển theo sau bọn họ.