Đỗ Bất Quy đang không hiểu cái gì cả, chợt khuôn mặt hắn khẽ biến, thanh đại kiếm mà hắn đang dùng để ép Tử Phong đang rung lên bần bật rồi dần dần được nâng lên cao, hắn kinh ngạc nhìn Tử Phong vốn bị hắn đè bẹp nãy giờ đang từ từ đứng dậy, mặc kệ hắn dùng lực bao nhiêu vẫn không thể duy trì thế ép xuống như ban đầu được.
Tử Phong gầm lên lên một tiếng, hai tay vung mạnh, trong sự ngạc nhiên của Đỗ Bất Quy, hất văng hắn lên không trung, thoát khỏi tình cảnh chống đỡ chật vật ban nãy.
-Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)
Sát thủ level 9
Nhanh nhẹn: 13322
Thể lực: 12045
Lực lượng: 12953
Tinh thần: 6737
Linh lực: 2050
Song trọng Đột phá cực hạn là năng lực Tử Phong có được sau khi bỏ một điểm tiến hóa tự do vào kĩ năng Đột phá cực hạn, nó cho phép Tử Phong sử dụng liên tiếp hai lần kĩ năng, hiệu quả sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng đổi lại, thương tổn cơ thể hắn nhận vào sẽ gấp bốn lần bình thường, nhưng trong trường hợp này, thương tổn gấp bốn lần lại là thứ mà Tử Phong cần, đừng quên hắn còn kĩ năng Thị huyết để đảm bảo khả năng liều mạng của bản thân.
Tử Phong căn bản không biết được cái chức nghiệp “Thợ săn bóng đêm” còn những diệu dụng gì khác, nhưng hắn không còn thời gian để quan tâm nữa. Cảm nhận sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, bàn tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, đến lúc so xem ai mạnh hơn rồi!
Đỗ Bất Quy bị hất lên không trung, nhưng một Tướng cấp bát phẩm cao thủ, bị hất tung chả là vấn đề gì to tát đối với hắn, chỉ thấy hắn lộn một vòng trên không trung, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, trừng lớn con mắt nhìn hắc y nhân trước mặt, một giây trước hắn còn bị mình đè ra đánh, một giây sau đã có thể đẩy lui mình, là hắn ẩn giấu sức mạnh ư? Trước khi hắn kịp nghĩ thêm được điều gì, từ người hắc y nhân trước mặt bỗng tỏa ra sát khí kinh khủng khiến hắn rùng mình, cảm giác giống như con mồi đối mặt với thợ săn vậy, mà hắn chính là con mồi. Sát khí của Tử Phong nào có phải thứ gì dễ đối phó, chung quy lại cũng là sát khí của một vương bài sát thủ thế giới ngầm, mặc dù xuyên việt nhưng không hề mất đi, một cựu quân nhân đã rời xa chiến trường như Đỗ Bất Quy nào có thể chịu được.
Hơi thất thần một chút, thân ảnh màu đen trước mặt Đỗ Bất Quy đã mất dạng, một tia hàn khí lạnh thấu xương khiến hắn giật mình tỉnh lại, chỉ thấy Tử Phong trong nháy mắt xuất hiện phía trên đầu hắn, hai thanh đoản kiếm cùng lúc chém xuống.
“Cái gì?!!”
Mắt thấy hai thanh đoản kiếm sắp chém xuống, Đỗ Bất Quy phản ứng cực nhanh, thanh đại kiếm trên tay đâm thẳng lên, nếu Tử Phong tiếp tục chém tới, chắc chắn sẽ bị thanh đại kiếm đâm xuyên qua người, đây chính là hắn đánh cược, cược rằng hắc y nhân trước mặt sẽ không liều mạng. Thế nhưng, hắn đã cược sai, chỉ thấy Tử Phong không hề ngần ngại mà lao thẳng xuống, căn bản không hề quan tâm tới cái gì gọi là né tránh, thanh đại kiếm không chút trở ngại đâm thẳng qua người hắn, nhưng cùng lúc đó, hai thanh đoản kiếm trên tay hắn cũng chém xuống đầu Đỗ Bất Quy, tiếng lưỡi kiếm xé rách không khí khiến Đỗ Bất Quy dựng hết cả tóc gáy.
Không có lựa chọn nào khác, Đỗ Bất Quy đành phải buông tay khỏi thanh đại kiếm, cả người ngã xuống đất lăn vài vòng, giữ lại được cái đầu trên cổ, nhưng Tử Phong sau khi được tăng tiến sức mạnh, bây giờ chỉ số đâu có kém hắn là bao, hắn giữ được mạng, nhưng hai thanh đoản kiếm vẫn kịp vạch hai vết thương sâu hoắm trên lưng hắn.
“Ầm!!”
Cả người Tử Phong cùng thanh đại kiếm rơi xuống đất, dưới sức nặng của thanh đại kiếm, mặt đất bên dưới bị chấn cho vỡ nát, cả người Tử Phong bị thanh kiếm xuyên qua nằm dưới đất im lìm giống như đã chết. Đỗ Bất Quy lăn vài vòng trên mặt đất, sau lưng đau điếng, hắn không cần nhìn cũng biết bản thân đã bị thương, ngay sau khi ổn định, theo bản năng, hắn bật ngay dậy mặc kệ vết chém đang chảy máu đầm đìa sau lưng, cả người căng cứng trong trạng thái chiến đấu, hắn bây giờ đã mất đi vũ khí, đối với một võ giả sử dụng vũ khí mà không phải tu luyện quyền cước như hắn, mất đi vũ khí thuận tay cũng giống như mất đi một phần ba sức mạnh vậy.
Ngay khi nhìn rõ thân ảnh của Tử Phong đang nằm bất động trên mặt đất, thanh đại kiếm xuyên qua người, máu tươi chảy ra đọng thành một vũng lớn trên mặt đất, Đỗ Bất Quy mới thở phào một cái, giao chiến với hắc y nhân đeo mặt nạ này mới chỉ qua vài chiêu, mà mồ hôi hắn vã ra như tắm, không phải vì khó khăn, mà không hiểu tại sao, hắn cứ có cảm giác quỷ dị khó tả xung quanh người này, tim hắn đập nhanh, nhưng thay vì là sự hưng phấn lúc chiến đấu thì lại giống như một nỗi sợ, hắn cũng không rõ nữa, nhưng thật may rằng hắn ta đã chết, Đỗ Bất Quy cuối cùng cũng có thể an tâm rồi.
Còn chưa kịp đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hai mắt Đỗ Bất Quy bỗng mở lớn như muốn rơi cả hai con mắt ra ngoài, chỉ thấy cái “xác” của Tử Phong vốn bất động, lúc này đang từ từ chống hai tay xuống mặt đất, chậm rãi nâng cơ thể dậy, vững vàng đứng trên hai chân, nào có giống một xác chết. Nếu chỉ là thế thì chưa đủ để khiến một quân nhân đã từng thấy qua núi thây biển máu nơi chiến trường như Đỗ Bất Quy phải kinh hãi, thứ khiến hắn cảm thấy kinh khủng đó là cảnh hắc y nhân trước mặt dùng hai tay nắm thấy chuôi thanh đại kiếm, không chút ngần ngại rút mạnh nó ra khỏi cơ thể, mang theo một vòi máu phun ra trong vô cùng bắt mắt.
Nhìn thân ảnh đang đứng sừng sững, tay trái cầm thanh đại kiếm, trên ngực có một cái khe to tướng, có thể nhìn xuyên qua cả đằng sau, Đỗ Bất Quy chợt nuốt một ngụm nước bọt, hắn chợt nhớ lại những gì mà Y Mộng Lăng thống lĩnh đã từng nhận xét về hắc y nhân trước mặt, một con quái vật bất tử.
Tử Phong lúc này nào có dễ chịu như hắn biểu hiện ra đâu, thanh đại kiếm đâm xuyên qua ngực hắn, trực tiếp phá nát phổi của hắn, mặc dù nhờ kĩ năng Tái sinh siêu tốc mà hắn sẽ không chết, nhưng tư vị đau đớn cùng cảm giác muốn thở cũng không thể thở được, ngoài hắn ra thì không ai có thể hiểu được cảm giác đó nó khó chịu ra sao. Ánh mắt hắn liếc nhìn thanh đại kiếm đang cầm trên tay:
“Ô Kim Kiếm (Huyền giai trung phẩm Huyền khí): trọng lượng 7000 cân, vô cùng sắc bén, không có năng lực đặc biệt khác.”
Thảo nào nó có thể trực diện đối đầu với Hắc bạch song kiếm mà không sứt lấy một mảnh, thì ra cũng là một kiện Huyền khí tương đương, Tử Phong vừa dùng Phân tích nhãn vừa gật gù, đúng là cường giả Tướng cấp bát phẩm, đến Huyền khí cũng có, cái Thiên Ưng thành này thật là giàu có a. Hắc Bạch song kiếm đã được hắn cất vào không gian giới chỉ, tay trái Tử Phong nắm Ô Kim Kiếm vô cùng thuận tay, hắn cười lạnh, ít nhất thì cũng tìm ra thứ hữu ích đối với lực lượng mạnh mẽ của cánh tay trái rồi.
Đỗ Bất Quy sau phút sửng sốt, liền nhận ra hoàn cảnh bất lợi của mình, vũ khí duy nhất thì bị con quái vật áo đen cầm lấy, nhìn dáng vẻ của hắn thì 7000 cân chả là cái gì cả, đám lâu la tiểu tốt thì chỉ có tác dụng trợ uy chứ không được tích sự gì hết, thực lực của con quái vật này cũng không kém hắn là bao nữa, không có chút gì có lợi cho hắn cả, thứ duy nhất hắn có thể làm là câu giờ chờ Y Mộng Lăng thống lĩnh nghe thấy động tĩnh đến đây giải quyết mà thôi.
Như để chứng thực cho nỗi lo của hắn, Tử Phong mặc kệ đám binh lính của phủ thành chủ lúc này đã đuổi kịp, thân hình hắn chớp động, Thuấn bộ được triển khai, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Đỗ Bất Quy.
“Nhanh quá!!” đó là điều duy nhất Đỗ Bất Quy có thể nghĩ được trước khi nhận ra rằng, có một thanh đại kiếm khổng lồ đang bổ xuống đầu mình. Hoảng hồn, Đỗ Bất Quy vội vàng nhảy ra đằng sau né tránh, “Rầm!!” một tiếng, thanh đại kiếm bổ xuống đất tạo thành một khe nứt dài cả chục mét, đủ biết lực đạo của Tử Phong ra sao. Nhìn cái khe nứt trên mặt đất, Đỗ Bất Quy bất giác rùng mình, cú chém vừa rồi, hình như còn mạnh hơn cả hắn lúc dùng toàn lực, phải biết hắn bản thân trời sinh thần lực, thanh đại kiếm 7000 cân kia không phải Tướng cấp nào cũng có thể cầm mà vung vẩy dễ dàng như vậy, rốt cuộc tên quái vật này mạnh tới mức nào cơ chứ.
Không có thời gian để suy nghĩ, bởi Tử Phong đã rút thanh đại kiếm đang cắm trên mặt đất lên và tiếp tục truy đuổi, Đỗ Bất Quy không có binh khí trên tay cũng chỉ còn cách trốn chạy câu kéo thời gian, thế nhưng mà, có chạy được không? Tử Phong càng đánh càng thấy thanh đại kiếm thuận tay, cảm giác đau đớn trong cơ thể càng ngày càng tăng lên báo hiệu cơ thể sắp tới giới hạn chịu đựng, kĩ năng Đột phá cực hạn sắp tới lúc hết hiệu lực, hắn cần phải nhanh hơn nữa kết thúc trận chiến này.
Càng bị thương, chỉ số càng tăng thêm, đó là cách hoạt động của kĩ năng Thị huyết, đòng nghĩa với việc kĩ năng Đột phá cực hạn có hiệu lực còn lại càng ít, Thị huyết sẽ càng trở nên mạnh mẽ. Chỉ số của Tử Phong tăng lên theo từng giây trôi qua, mỗi phút trôi qua là hắn lại nhanh hơn, mạnh hơn một phần. Đỗ Bất Quy là người bị đuổi đánh nãy giờ là người rõ ràng điều này nhất, đối với thể loại quái vật như thế này, hắn cũng chỉ có thể thầm rủa rồi sau đó dồn linh lực vào cường hóa tốc độ của bản thân chứ không còn cách nào khác, hắn không thể tay không chống lại một kiện Huyền khí a.
Tử Phong càng đánh càng nôn nóng, dù sử dụng Thuấn bộ, nhưng tốc độ của hắn cũng chỉ nhỉnh hơn Đỗ Bất Quy một chút, căn bản không làm nên trò trống gì cả, hắn không có nhiều linh lực như một cường giả Tướng cấp để mà cường hóa tốc độ của bản thân được, số linh lực ít ỏi của hắn còn để sử dụng Thuấn bộ, vũ kĩ duy nhất mà hắn biết, tuy vậy còn tốt chán so với Đỗ Bất Quy, hắn có vũ kĩ mà không thể sử dụng, bởi thứ hắn có là một bộ kiếm kĩ, làm thế nào để dùng kiếm kĩ khi không có kiếm cơ chứ.
Hai người một đuổi một chạy, đánh đến long trời lở đất, đám binh lính sau khi nhận ra tác dụng của mình gần như bằng không, đã lui ra phía xa để giữ mạng, tránh “tên bay đạn lạc”.
Hiệu lực của Đột phá cực hạn chỉ còn chưa đến 2 phút, Tử Phong buộc phải ép bản thân mình bình tĩnh lại, nghĩ đi, hãy nghĩ đi nào, làm thế nào để có thể giải quyết đối thủ trước mắt. Nghịch Thiên đan ư? Không phải hắn không nghĩ đến, mà bởi vì có trời mới biết phục dụng Nghịch Thiên đan sẽ có phản ứng ra sao, quá mạo hiểm. Đang lúc bế tắc, Tử Phong chợt nhìn thấy đám binh lính đang đứng xung quanh, hắn sực nhớ ra kết hoạch ban đầu của mình, chậc, quả thật hắn bị sức mạnh tới một cách bất chợt làm lú lẫn rồi. Nở một nụ cười lạnh, Tử Phong lẩm bẩm: “1% kinh nghiệm, ta tới đây!”