Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 424: Lấy Một Địch Chín!




Tất cả mọi người nhìn Tử Phong đứng đó, trên người dính đầy máu tươi vẫn còn nhỏ giọt, bên cạnh là hai mảnh thi thể, đến cả nội tạng ruột gan rơi ra ngoài lúc này vẫn còn co giật mà không khỏi rợn người. Hai Thánh Giai cường giả mà giống như hai con heo, bị diệt một cách quá đơn giản, quá trần trụi, trong khi người ra tay là Tử Phong thì đến cả thở gấp một hơi cũng không có.



Đừng nói là thở gấp một hơi, thần sắc của Tử Phong lúc này khí định thần nhàn giống như là vừa đập chết hai con ruồi, mà xác thực là vừa rồi hắn ra tay cũng thực sự dễ dàng, đến cả hắn ra tay như thế nào mọi người cũng không ai có thể nhìn thấy, thực lực này cũng quá mức khủng bố đi.



Bất chợt Tử Phong cử động, tất cả mọi người không khỏi giật thót mình một cái, không rõ liệu tên điên này sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ thấy Tử Phong quay người, chậm rãi cất bước tiến về phía Thiên Cơ Ngạo lúc này đã lùi tít ra xa, đúng hơn là lùi về phía đám người Thiên Cơ Tông.



Thiên Cơ Vũ Tiên cùng với Thiên Cơ Mục Vân là hai người duy nhất biết thân phận của Tử Phong, tuy nói rằng lúc trước hai người bọn họ được Tử Phong cứu mạng, đồng thời cũng phải thừa nhận là thực lực hắn ta cường đại, nhưng không tận mắt thấy thì trong lòng lúc nào cũng có một điểm nghi ngờ, hơn nữa cả hai người bọn họ đều trung thành với tông môn của mình, mắt thấy Tử Phong ra tay giết chết hai hộ vệ, nay lại bước về phía thiếu tông chủ, cả hai không suy nghĩ nhiều liền hô lớn:



“Bảo vệ thiếu chủ!!”



Tuy nói rằng vừa rồi Tử Phong ra tay có phần hơi bị kinh thế hãi tục, nhưng những vị trưởng lão của Thiên Cơ Tông cũng không phải hạng ăn chay, rất nhanh liền tự bình ổn tâm tình của mình, đoán rằng hắn ta đã sử dụng bí pháp nào đó đồng thời ra tay dưới điều kiện đối thủ còn chưa tế ra Lĩnh Vực nên mới tạo thành hiệu quả miểu sát như vậy.



Giống như ăn phải thuốc an thần, toàn bộ tám vị trưởng lão Thiên Cơ Tông trong đó có cả hai người vừa lên tiếng đồng loạt xuất động, không gian lực triển khai tận cùng, trong nháy mắt liền chuyển di không gian, đưa đám đệ tử Thiên Cơ Tông ra xa, còn bản thân tám người thì đứng vây quanh Thiên Cơ Ngạo, trong tay mỗi người xuất hiện từng kiện đồ vật có hình thù kì quái, hiển nhiên chính là đạo cụ pháp bảo đặc thù của Thiên Cơ Tông.



Nhìn thấy tình hình căng thẳng leo thang không có dấu hiệu muốn dừng lại, đám người Lăng Hư Cung và Thuần Thú Tông vô cùng thức thời quay người bỏ chạy, nói đùa sao, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, hơn nữa đây chính là cả chục Thánh Giai cường giả chuẩn bị chiến đấu, ở lại chỉ dính một chút dư ba cũng đủ chết đến mười tám lần, không chạy thì còn ở lại làm gì nữa.



Hàn Nhất Nguyên, Tiêu Linh cùng với Tuyết Phi Nhan nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều khó xử, muốn mở miệng hoá giải tràng cảnh chiến đấu sắp nổ ra, nhưng mà lời lên đến họng lại bị nuốt ngược lại xuống. Sở dĩ muốn hoá giải tràng cảnh chiến đấu trước mắt là vì bí cảnh khắp nơi là nguy hiểm, có thể phối hợp hành động với nhau thì càng đông càng an toàn, hơn nữa Thiên Cơ Tông với Lăng Hư Cung quan hệ cũng không tồi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ có chút không ổn.



Cả ba người cũng chỉ có nghĩ đến như vậy, hoàn toàn không thèm quan tâm việc Tử Phong chuẩn bị lấy một địch chín, nói đùa sao, thực lực của hắn ta cả ba người gần như là rõ ràng nhất, những gì hắn ta thể hiện từ lúc tiến vào bí cảnh đến bây giờ không phải để cho có, thậm chí họ còn hoài nghi thực lực này còn chưa phải toàn bộ của hắn.



“Ngươi dám giết người của Thiên Cơ Tông chúng ta???” nói thì chậm mà mọi thứ diễn ra thì nhanh, lúc Thiên Cơ Ngạo phục hồi tinh thần thì đã được bảo vệ bởi tám vị trưởng lão, hắn giơ tay lên chỉ về phía Tử Phong giận dữ nói.



“Thiên Cơ Tông các ngươi nuôi chó?? Bởi vì từ đầu đến cuối ta chỉ có xử lí hai con chó đang vẫy đuôi nịnh nọt một con chó khác mà thôi.” Tử Phong cười nhạt nói.




“Ngươi đang ám chỉ ta??” đầu ngón tay đang chỉ về phía Tử Phong của Thiên Cơ Ngạo run lên, hắn âm trầm nói.



“Ngươi là con chó hả??”



“Phụt!”



Đứng ở xa nghe thấy Tử Phong cùng Thiên Cơ Ngạo đối thoại, mấy người Hàn Nhất Nguyên cùng với Cao Tiến không nhịn được mà phụt ra cười, không nghĩ Tử Phong thường ngày lạnh như một khối băng biết đi lại có thể nói ra mấy lời trêu ngươi như vậy. Nếu nói người có tâm tình bất định nhất trong số những người ở đây thì phải nói đến Tuyết Phi Nhan. Nàng hiểu rõ thực lực của Tử Phong hơn ai hết, tuyệt nhiên không hề có ý lo lắng cho an nguy của hắn, đừng nói là hắn đang chuẩn bị lấy một địch chín, có nhân đôi lên thành mười tám người cũng không thành vấn đề.



Thứ khiến nàng quan tâm đó là liệu Tử Phong nghĩ gì khi Thiên Cơ Ngạo xuất hiện, liệu hắn có nghi ngờ nàng đã từng có quan hệ mờ ám với y hay không, càng khiến nàng khó chịu hơn nữa đó là từ đầu đến cuối Tử Phong còn chưa liếc nhìn nàng một lần nào, vẫn nói bản tính đàn bà hay ghen, nhưng ai nói đàn ông thích đội cho mình cái nón xanh nào, nàng là nữ nhân thành thục, điểm giác ngộ này nàng vẫn có.



Tuy nói rằng dẫn đến tình cảnh hiện tại chính là bởi vì Thiên Cơ Ngạo đã gọi nàng bằng hai chữ “tiện nhân”, nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì càng giống như là Tử Phong đang phát tiết cơn bực tức trong lòng hơn là ra mặt vì nàng. Còn về vấn đề quan hệ giữa Thiên Cơ Tông và Lăng Hư Cung có gặp vấn đề gì hay không thì nàng trực tiếp không quan tâm, bởi vì có quan tâm cũng không thể làm được gì, nàng không có cái bản lĩnh để ngăn cản hành động của Tử Phong a.




Bị nhục mạ một cách trắng trợn khiến Thiên Cơ Ngạo không khỏi tức điên lên, ánh mắt hắn tràn ngập sát khí mà nhìn về phía Tử Phong, miệng hơi mở ra chuẩn bị nói gì đó. Chỉ là đúng lúc chữ “Giết” vừa thoát ra khỏi miệng hắn, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ của Tử Phong chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.



Không gian bị lực lượng kinh khủng xé rách một cách bạo lực, thân hình Tử Phong di chuyển với tốc độ vượt quá tốc độ âm thanh hàng trăm lần, trong một tích tắc liền xuất hiện bên cạnh đám trưởng lão Thiên Cơ Tông đang bảo vệ Thiên Cơ Ngạo, bàn tay nắm lại thành quyền, tung ra một cú đấm mang theo tiếng gió rít kinh hồn.



Tốc độ bộc phát toàn lực của Tử Phong khi hắn thi triển Thuấn Quang ở mức tận cùng phải nói là nhanh đến mức khủng bố, nhưng những trưởng lão Thánh Giai của Thiên Cơ Tông cũng không phải ăn chay, chỉ thấy một vị trưởng lão rút ra một đạo cụ tinh xảo hình tròn chỉ nhỏ cỡ cái đĩa sau đó tung lên không, lăng không ngự vật điều khiển chiếc đãi tròn đó bay lơ lửng trên không.



Chiếc đĩa tròn đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt cực kì chói mắt, sau đó hoá thành một cái lồng phòng ngự bao bọc lấy tất cả mọi người, ngăn trở thế tiến công của Tử Phong. Quyền đầu của Tử Phong va chạm với lồng phòng ngự phát ra một tiếng “keng” thật lớn giống như kim loại va chạm, cả cái lồng phòng ngự giống như viên bi thép bị nện lún xuống mặt đất, đại điện dưới sóng xung kích cũng phải run rẩy.



Hai mắt Tử Phong hơi mở lớn, tuy nói rằng hiện tại hắn đang không ở trong trạng thái biến thân, nhưng một quyền vừa rồi của hắn cũng là mười thành thực lực cộng với Phá Sơn Không, đến cả quả núi cũng có thể đánh sập, vậy mà hiệu quả trước mắt lại vô cùng hạn chế, dướng như kình lực của hắn phần lớn đã bị lồng phòng ngự kia hấp thu chứ không phải cản lại, bằng không thì sức phá hoại không chỉ đơn giản như thế này thôi, xem ra không thể xem nhẹ những đạo cụ đặc thù của Thiên Cơ Tông được.




Tử Phong đang định bật chế độ “đồ sát” lên đánh nghiêm túc thì chợt nhớ ra đây là bên trong đại điện, nếu hắn thật sự làm như vậy thì tất cả sẽ chết hết, dù sao thì phong cách chiến đấu của hắn cũng vô cùng khoa trương, hở một tí là thiên băng địa liệt, trời đất sụp đổ, liên luỵ đến những người khác là chuyện bình thường.



Lợi dụng việc đối phương thu mình ở trong lồng phòng ngự giống như ở bên trong mai rùa, Từ Phong lao xuống mặt đất, tung ra một cước xuống mặt đất, lực lượng được linh lực dẫn dắt trực tiếp cắt xẻ mặt đất bên dưới thành một khối đất hình chữ nhật kéo dài giống như chiếc đòn bẩy, hất văng “khối cầu” lam sắc lên không trung. Tử Phong thuận thế bật mình nhảy lên, tung ra một cước đá bay cái lồng phòng hộ đó cùng với cả đám người bên trong bay ra ngoài theo khe hở trên cánh cửa đại điện, sau đó phóng mình đuổi theo.



Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chưa đầy một giây, đến lúc nhận ra thì mọi người đã thấy Tử Phong hoá thành một đạo tàn ảnh lao ra bên ngoài. Mấy Thánh Giai có mặt đều không hẹn mà đuổi theo, để lại một đám đệ tử cũng chấp sự ngơ ngác không biết nên phải làm gì, đến cả đệ tử của chính Thiên Cơ Tông cũng không biết phải hành động ra sao.



Bầu trời đêm không một gợn mây, ánh trăng lành lạnh chiếu sáng toàn bộ khu vực bên ngoài Khổ Thiên Điện, nhưng sự yên lặng nhanh chóng bị phá vỡ khi đột ngột xuất hiện hàng loạt những tiếng kim loại va chạm, tiếng nổ ầm ầm chấn động không gian.



“Rầm!!!”



Cả người Tử Phong giống như đạn pháo rời khỏi nòng, đập mạnh lên trên cánh cổng Khổ Thiên Điện khiến cả toà núi cao bên trên rung chuyển. Tử Phong đạp mạnh chân lên cổng sau đó bay lên không trung, trước mặt hắn là tổ đội tám người của Thiên Cơ Tông với Thiên Cơ Ngạo ở giữa, chín cái Lĩnh Vực đồng thời xuất hiện nhưng lại không có dấu hiệu ảnh hưởng đến nhau bất kể đặc tính, đây chính xác là một siêu cấp hợp công trận pháp của Thiên Cơ Tông, trực tiếp lấy chín vị Thánh Giai cường giả làm mắt trận, tạo thành trận pháp vô thượng có thể công có thể thủ, dùng sức chín người hợp lại thành một thể.



Chín Thánh Giai đơn lẻ và một cá thể có sức mạnh của chín Thánh Giai là hai chuyện khác hẳn cả về chất lẫn lượng, đó là lí do mà Tử Phong nãy giờ dù đã dùng đến Thiên Ma Hoá Thân cũng không thể chiếm thượng phong, thậm chí còn bị đánh ngược lại.



“Hahahaha, vẻ oai hùng kiêu ngạo của ngươi lúc nãy đã biến đi đâu rồi, người dám coi thường Thiên Cơ Tông chúng ta thì phải trả giá đắt, ngươi trong mắt Thiên Cơ Tông chúng ta cũng chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi!!” Thiên Cơ Ngạo cất tiếng cười ngạo nghễ.



Nghe giọng điệu mỉa mai châm biếm của Thiên Cơ Ngạo, Tử Phong vốn đang bình tĩnh chợt cảm thấy một cơn thịnh nộ điên cuồng giống như muốn trảm thiên diệt địa dâng lên trong tâm trí, cơn thịnh nộ này đến với hắn vô cùng tự nhiên, thậm chí đến cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra được đây rốt cuộc là chính hắn nổi điên hay là vì lí do nào khác.



Mặc kệ những điều đó, Tử Phong thật sự không quan tâm và cũng không muốn quan tâm, cơn thịnh nộ giống như sóng triều này khiến toàn thân hắn căng cứng, linh lực trong cơ thể không hiểu từ đâu mà xuất hiện, lâp đầy lượng linh lực đã bị mất, thậm chí linh lựuc trong cơ thể hắn vẫn tiếp tục gia tăng vượt xa khỏi giới hạn của chính cơ thể hắn, cảm nhận duy nhất của Tử Phong lúc này đó là lực lượng của hắn đang nhiều đến mức thống khổ, cần phải phát tiết ra bên ngoài.



“Song Trùng Lĩnh Vực – Thần Lôi Giáng Hải!!!”