Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 118: Nhặt được một đỉnh lô?




Một bóng trắng từ trên vai Tử Phong nhảy xuống, chớp mắt biến thành nhân hình, Hồ Phi Nguyệt nhìn hai nữ nhân đang nằm dưới đất trong tình trạng chết không thể chết hơn được nữa mà chép miệng:



“Chậc, chàng đúng là cái đồ lạt thủ tồi hoa, con gái người ta như hoa như ngọc vậy mà chàng nỡ ra tay giết hại như vậy à…”



Nói đoạn nàng ta cúi người xuống, nhìn ngắm một hồi rồi nói: “Nhìn muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn làn da có làn da, đến cả dáng người cũng chuẩn, sao chàng không để nàng ta làm nô tì ấm giường cho chàng?”



“Vậy nàng muốn cô ta làm ấm giường cho ta hay là chính nàng đích thân làm việc đó?” Tử Phong liếc xéo Hồ Phi Nguyệt.



“Nói nhảm, đương nhiên là thiếp muốn đích……..hứ, không nói chuyện với chàng nữa!!” Dường như nhận ra mình nói hớ, khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Phi Nguyệt đỏ ửng lên, hứ một tiếng rồi quay đi chỗ khác, không thèm nói chuyện với Tử Phong luôn.



Tử Phong không nhịn được mà mỉm cười, hồ ly tinh này sống thì lâu nhưng vẫn còn non lắm, lúc nào cũng muốn câu dẫn hắn nhưng mỗi lần hắn chủ động thì lại xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.



“Thật là đáng yêu!” Tử Phong lắc lắc đầu, chợt nhớ ra một điều, chẳng phải đây là nhóm người cuối cùng của Hợp Hoan Tông rồi sao, sao nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành?



Đúng lúc hắn đang suy nghĩ dở, một tiếng kêu thất thanh vang lên: “Sư huynh!! Sư tỷ!!”



Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy ở phía xa, một nữ tử trẻ tuổi đang nhìn về phía này, khuôn mặt bàng hoàng sợ hãi. Nói là trẻ tuổi thì cũng không đúng lắm, phải nói nàng ta chỉ là một cô nhóc thôi mới đúng. Mái tóc màu đen để xõa tới ngang vai, khuôn mặt non nớt nhưng vô cùng xinh đẹp khả ái, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn vận một bộ váy lục sắc, nhìn qua thì chỉ cùng lắm là 13-14 tuổi là cùng.



“Mục tiêu cuối đây rồi!!”



Tử Phong buột miệng nói, còn chưa dứt câu thì thân hình hắn đã giống như bóng ma, hóa thành một đường tàn ảnh, trực tiếp lao tới chỗ tiểu cô nương vừa xuất hiện, năm ngon tay giống như năm cái móc thép giơ ra. Tiểu cô nương vừa mới hoàn hồn lại thì đã thấy một bóng đen khổng lồ bao trùm tầm mắt của mình, sau đó là một luồng sát khí lạnh lẽo tới mức khiến nàng ta có cảm giác như huyết dịch trong cơ thể như muốn đông cứng lại. Còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay cứng như thép nguội đã bóp chặt cổ nàng nhấc bổng lên cao.



“Dừng tay!!” Hồ Phi Nguyệt vội vàng la lớn.



Móng vuốt của Tử Phong đột ngột dừng lại trong gang tấc, thậm chí đầu móng đã đâm thủng lớp da ở cổ cô bé, một dòng máu đỏ tươi chảy ròng ròng từ vết thương ra, trôi dọc theo cần cổ trắng ngần của tiểu cô nương. Tất cả hành động của Tử Phong diễn ra cực nhanh, gần như không có một chút độ trễ nào giữa hành động, có thể ngay lập tức dừng lại ngay khi Hồ Phi Nguyệt kêu lên, lực kiểm soát của Tử Phong cường hãn cỡ nào thì không nói cũng có thể biết được.



“Hử?”





“Trước hết thì thả cô bé xuống đi đã.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng bước tới.



Lúc này Tử Phong đang đứng thẳng, thân hình hắn vốn cao tới tận 1.9 mét, cơ bắp trên người hắn không quá to nhưng vô cùng rắn chắc, trong khi đó tiểu cô nương nhìn thoáng qua cũng chỉ cao chừng 1.4 mét hay gì đó, cô bé bị hắn túm cổ nhấc bổng lên trông không khác gì Tử Phong đang cầm một con búp bê nhỏ trên tay cả.



Nghe Hồ Phi Nguyệt nói, Tử Phong nhíu mày một cái, nhưng vẫn quyết định làm theo, hắn đã coi nàng như nữ nhân của mình, mặc dù không biết trong hồ lô của nàng có cái gì, nhưng đến nữ nhân của mình mà còn không thể tin tưởng thì thà hắn cắn lưỡi tự sát quách đi cho rồi.



Đỡ lấy tiểu cô nương từ trên tay Tử Phong, cô bé lúc này toàn thân đã tím ngắt lại, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự nhất định, chân tay có chút cứng nhắc, hơi thở thì hỗn loạn không chịu nổi. Không phải là do Tử Phong bóp cổ mà trở nên như vậy, mà bởi vì cô bé không thể chịu nổi sát khí áp đảo của hắn.




Hồ Phi Nguyệt từ từ truyền vào cơ thể tiểu cô nương một chút linh lực, mất một lúc thì cô bé mới trở lại bình thường, nhưng tâm thần vẫn bị ảnh hưởng nhất định, tạm thời mất đi năng lực hành động với suy nghĩ.



“Thiệt tình, cũng may cô bé chỉ tiếp xúc với sát khí của chàng một chút, nếu không thì chắc là không cứu được rồi. Đến thiếp đứng trước sát khí bộc phát của chàng còn thiếu chút nữa không áp chế nổi, đừng nói là tiểu cô nương chỉ có một tí tu vi như thế này, lần sau chàng phải cẩn thận hơn đó!” Hồ Phi Nguyệt lên tiếng trách móc.



Tử Phong không khỏi một trận buồn bực, ta coi con bé như là kẻ thù nên mới dùng đến sát khí, chứ bình thường ta dùng nó để làm gì, nào ai biết được là nàng muốn làm gì đó với con bé chứ. Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Tử Phong cũng không nói gì, hắn đang chờ xem Hồ Phi Nguyệt định làm gì.



“Chỗ này không phải là chỗ ở lại lâu được, đi thôi!” Lên tiếng thúc giục, thân hình Tử Phong tan biến vào trong không khí, nhanh chóng rời đi, Hồ Phi Nguyệt cũng bế lấy tiểu cô nương đi theo ngay sau hắn.



Trở về phòng trọ, sau khi đặt cô bé lên giường xong xuôi, Tử Phong mới hỏi Hồ Phi Nguyệt:



“Tại sao nàng lại ngăn ta lại?”



“Thôi nào, đó chỉ là một tiểu cô nương, đừng nói là chàng đến cả trẻ con cũng giết nhé?”



Thu hồi chiếc mặt nạ, Tử Phong kéo ghế ngồi xuống, một hồi lâu mới nói: “Bất kể là thứ gì, cản đường ta thì chỉ có chết, câu trả lời như vậy nàng đã vừa ý chưa. Cơ mà, ta chắc chắn rằng đó không phải là lí do mà nàng ngăn cản ta, nói đi, ta cần phải biết lí do nàng làm như vậy.”



Hồ Phi Nguyệt chỉ mỉm cười, cầm lấy cánh tay của tiểu cô nương đang nằm trên giường, nàng lật cổ tay cô bé lên, ở đó có một ấn kí hình thù kì dị, trông có vẻ đẹp mắt.




“Là vì thứ này?” Tử Phong nhướn mày.



“Là vì nó! Chàng còn nhớ Diệp Thủy Lan bị bắt đi làm đỉnh lô chứ?”



Khẽ nghiến răng, Tử Phong hơi khó chịu một chút, nhưng ngay lập tức kìm nén lại: “Đương nhiên là có nhớ.”



“Thường thì đỉnh lô chỉ cần là xử nữ, tinh khí thần no đủ, nếu có tu vi cao thì càng tốt, nhưng những tà phái hay những võ giả tà ác tu luyện thải âm bổ dương thì chừng đó còn chưa đủ để khai thác toàn bộ đỉnh lô, và lúc đó là lúc cái ấn kí này phát huy tác dụng. Đây là một thượng cổ phù văn, nghe nói là đã bị tàn phá, nhưng công năng thì vẫn có hiệu quả tốt như thường, vẽ phù văn này lên đỉnh lô, lúc thải âm bổ dương, không những tinh khí thần, tu vi của nạn nhân bị rút sạch, thậm chí cả tinh huyết cũng bị lấy đi, từ đó thi thuật giả được hưởng lợi còn nhiều hơn nữa từ đỉnh lô.”



“Ra vậy, hóa ra cô bé này cũng là đỉnh lô.” Giờ thì Tử Phong đã hiểu tại sao Hồ Phi Nguyệt bảo hắn dừng tay, xét cho cùng, hắn tuy rằng giết người không ghê tay, nhưng hoàn cảnh của cô bé này không khác gì Diệp Thủy Lan cả, cũng đều là “thức ăn” cho mấy tên súc sinh, muốn hắn giết cô bé thì cũng hơi khó khăn.



-Nhiệm vụ hoàn thành: Xử lí toàn bộ người của Hợp Hoan Tông.



Phần thưởng: Bí thuật Thần cấp: “Triệu Hoán Hồn Binh”



Phần thưởng phụ: Trả giá 25 năm tuổi thọ, tăng hai level, đồng ý nhận thưởng?




Cái quái gì thế, như vậy mà cũng hoàn thành nhiệm vụ à, chẳng phải người cuối cùng của Hợp Hoan Tông vẫn chưa bị giết hay sao…….à khoan đã, nhiệm vụ chỉ nói “xử lí” chứ không nói rõ là phải giết, thì ra là như vậy, khốn kiếp, cái hệ thống chết tiệt này giờ còn chơi chữ với lão tử nữa.



Hơn nữa, cái phần thưởng phụ quỷ gì kia, lại còn phải trả giá nữa ư, vụ này mới nha. Sau khi hắn đạt tới Tướng cấp, tuổi thọ của hắn đã được tăng thêm khoảng 50 năm, tính sơ sơ thì hắn có tầm 70 năm thọ nguyên, đói với một võ giả mà nói thì 70 năm chưa chắc đã đủ để tu luyện lên Tướng cấp cửu phẩm chứ đừng nói là đột phá tới Vương cấp để gia tăng thọ nguyên. Nhưng Tử Phong thì khác, hắn có hệ thống trợ giúp, với đống nhiệm vụ cưỡng chế từ trên trời rơi xuống càng ngày càng nhiều, hắn không lo không đột phá được trước khi hao hết thọ nguyên.



Đó là chưa kể đến việc hiện tại hắn đang level 17, hi sinh 25 năm thọ nguyên để trực tiếp lên level 19 tức tương đương với Tướng cấp cửu phẩm, hơn nữa hiện tại hắn đang ở cột mốc 90% điểm kinh nghiệm, chiếu theo thông lệ cũ thì hắn sau khi nhận thưởng sẽ là level 19 90% điểm kinh nghiệm, chỉ cần cố một chút nữa là đạt tới level 20, tức là Vương cấp, đến lúc đó hắn sẽ nhận được thêm trăm năm thọ nguyên nữa.



Câu hỏi đặt ra là, Tử Phong có chịu hi sinh 25 năm tuổi thọ không? Hi sinh!! Hi sinh chứ, trao đổi thế này quá có lãi, hắn chỉ hận không được làm thế này vài ba lần nữa mà thôi.



Bí pháp Thần cấp? Bỏ qua đi, thần cấp cái rắm, hắn hiện tại chỉ là phàm nhân, có quỷ mới dùng được bí pháp Thần cấp, lúc khác tính sau, coi như đó là phần thưởng để dành cho tương lai sử dụng đi.




“Công tử….công tử……….CÔNG TỬ!!!!!” Tiểu Linh hét lên trong đầu Tử Phong khiến hắn thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man của bản thân.



“Cái gì…..mà chờ đã, ngươi vừa gọi ta là cái gì?”



“Chủ nhân của hệ thống nói ta từ giờ phải gọi ngài là công tử, tránh nhầm lẫn với chủ nhân là ngài ấy, bởi vì tên của ngài ấy không thể được nói ra ở đây, thế giới này không đủ mạnh để chống đỡ cho cái tên của ngài ấy, nếu nói ra thì nó sẽ sụp đổ mất, xưng hô thế này sẽ dễ phân biệt hơn.” Tiểu Linh nhẹ nhàng nói.



Chậc, cái tên “Thần” này, rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào vậy, chỉ là một cái tên thôi mà, nói ra liền có thể khiến cả thế giới sụp đổ, xem ra ước mơ muốn tẩn cho hắn ta một trận của mình đã khó lại càng thêm khó rồi. Tử Phong chép miệng thầm nghĩ, sau đó hỏi Tiểu Linh: “Vậy ngươi gọi ta có việc gì?”



“Chủ nhân nói rằng, đã đến lúc cho công tử biết được một số bí mật của hệ thống rồi, vậy nên là…………..ngài có muốn nghe bây giờ không?”



Trầm ngâm một lát, Tử Phong đè nén lòng hiếu kì của mình lại, nếu đã có lệnh như vậy, hắn nghe trước hay sau thì đều như nhau cả, hiện tại hắn muốn tìm hiểu một thứ khác hơn, bí mật của hệ thống thì để sau đi.



“Chờ đó đi, ta làm xong chút việc rồi nghe ngươi nói sau!”



“Dạ vâng!”



Mặc dù hơi khó hiểu vì Tiểu Linh hôm nay ngoan ngoãn đến kì lạ, Tử Phong cũng không suy nghĩ nhiều về mấy thứ đó, hắn đứng lên, bước tới bên giường, trước con mắt ngạc nhiên của Hồ Phi Nguyệt, trực tiếp bế bổng nàng ta lên, sau đó bản thân thì ngồi xuống một cái ghế dài, đặt Hồ Phi Nguyệt ngồi lên trên đùi hắn, cả người lọt thỏm vào trong lồng ngực hắn.



“Giờ thì, nàng có thể vui lòng giải thích cho ta một thứ được không?”



Cười khì một tiếng, Hồ Phi Nguyệt rúc vào trong lòng Tử Phong, khuôn mặt cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, khẽ nói: “Chàng muốn biết cái gì?”



“Lĩnh vực, hay Vực, nó là gì?”