Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 142




Bọn họ cầm vũ khí chọc vào miệng quái vật, để nước bọt từ lưỡi và răng quệt lên vũ khí. Ngay cả hai viên đạn cũng được bôi một ít.

Nước bọt của nó màu xanh nhạt, nhiều như suối tuôn, còn có mùi cực kỳ buồn nôn. Cái mùi ấy từ xa cũng có thể ngửi thấy, quả thực khiến người ta muốn tắc thở.

Sau khi bôi xong bọn họ liền đặt vũ khí qua một bên phơi khô, sử dụng dao phay và dao chặt xương Tống Tân mang theo để chặt cánh quái vật.

Tống Tân đổ bỏ một lọ nước, dùng chai để đựng máu.

Đại Hào lại lên tầng tìm khăn trải giường cắt thành hai, bọc lấy phần cánh bị chặt.

Làm xong thì nước bọt trên vũ khí cũng khô hơn nửa.

Tống Tân đổ một ít máu lên vũ khí. Bốn người đứng yên chịu đựng mùi tanh hôi vài phút, mới cầm vũ khí của mình, đi ra ngoài.

Đôi cánh sau khi xòe ra ghép lại với nhau phải rộng gần 3 mét. Bọn họ không cần xòe hết cánh ra, chỉ cần khoảng hai mét là đủ cho bốn người trốn phía dưới rồi.

Đám quái vật tuy biết suy nghĩ nhưng không thông minh, đôi cánh này có thể tạm thời lừa được chúng nó.

Bốn người rời khỏi tòa nhà, quay đầu vòng ra phía sau.

Hướng này ngược với tiếng súng, cũng là hướng Tống Tân và Trọng Phong chạy dọc theo trạm xe bus ngày hôm qua. Ở phía này bọn họ từng thấy cửa ra vào một trạm tàu điện ngầm.

Không biết có phải nhờ đôi cánh này không mà mãi cho đến khi rời khỏi khu chung cư, đám quái vật bay trên bầu trời không hề đáp xuống tấn công bọn họ.

Nhưng dù vậy bọn họ vẫn đi rất chậm, mất hơn hai tiếng mới tới trạm tàu điện ngầm kia.

Nhìn trạm tàu xuất hiện trước mắt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Cánh che trên đầu vừa nặng vừa hôi, sờ cũng dính dính nhơm nhớp như đang sờ một miếng da heo. Trong lúc đi bọn họ còn chảy mồ hôi, cảm giác lòng bàn tay chạm vào cánh quả thực khiến người ta muốn nôn.

Giây phút đi vào cửa trạm tàu điện ngầm, Đại Hào lập tức bảo mọi người cùng ném cánh xuống dưới cầu thang, sau đó thở phào.

Bọn họ phải đi xuống tiếp nên tạm thời không dám vứt đôi cánh đi. Họ dùng dao đục hai cái lỗ, xuyên vải qua, cứ thế kéo đôi cánh theo.

Sau khi xuống ga tàu điện ngầm, Tống Tân lập tức đi xem bản đồ. Chỗ bọn họ đang đứng lúc này là “Đường Vạn Cùng”. Con đường này có tổng cộng 32 trạm, từ nơi này đi theo tuyến trái thì cần 21 trạm nữa mới đến trạm cuối, đi tuyến phải thì 10 trạm.

Trạm kế tiếp nếu đi theo tuyến bên phải là… Quảng trường Ánh Dương.

Đại Hào cũng thấy được, nhíu mày nói: “Chúng ta ít nhất phải đi 2 trạm mới có thể ra ngoài.”

“Chịu thôi, dù sao cũng nhanh hơn đi trên mặt đất.” Tống Tân thở dài, nói: “Đi thôi.”

Đại Hào bĩu môi, vừa đi vừa nói: “Không biết ông đây đã gây ra tội nghiệt gì, sớm biết thế này thì tôi đã đi tìm Trình Nam trong thế giới thực rồi!”

Tống Tân an ủi anh ta: “Không sao, chờ chúng ta tìm được vũ khí thì là 4 vs 2 rồi, chúng ta nhất định có thể thắng.”

“Mong thế…” Đại Hào thở dài.

Bọn họ tìm được phương hướng, đi theo cầu thang tới ga chờ tàu phía dưới.

Tàu đương nhiên không tới, bây giờ cũng chẳng biết nó đang dừng ở trạm nào. Xuất hiện trước mặt bọn họ là cửa kính điện tử.

Đã sớm biết sẽ thế này cho nên trên đường tới đây bọn họ đã chú ý các cửa hàng ven đường, tìm được một chiếc búa lớn và vài chiếc đèn pin.

Sau khi phá cửa kính, bọn họ có thể đi dọc theo đường tàu.

Đường hầm rất tối, Đại Hào bật đèn pin đi đầu. Đi sau là Sở Sáo, rồi tới Tống Tân, Trọng Phong đi cuối, tay cũng cầm một chiếc đèn pin.

Nhưng dù thế thì đi trong đường hầm âm u kín mít vẫn khiến người ta cảm thấy bất an.

Tống Tân đi chậm lại, song song với Trọng Phong mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Mà Đại Hào dường như cũng cảm thấy hơi bức bối, đi được một đoạn liền lên tiếng: “Này, cứ đi thế này chán ghê. Sở Sáo, kể chuyện đi.”

Thế là Sở Sáo liền kể một câu chuyện ma, bị Đại Hào đấm cho phát.

Sau đó anh ta lại bắt Sở Sáo hát. Nhưng khi Sở Sáo hát thì tiếng hát cứ vang vọng trong đường hầm càng khiến nơi này thêm đáng sợ.

Cuối cùng Đại Hào liền tự xung phong hát.

Tuy rằng giọng vịt đực của anh ta không thua Chaien, nhưng cũng khiến bầu không khí không còn căng thẳng nữa.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy được một trạm dừng phía trước.

Nơi này chính là quảng trường Ánh Dương, nhưng bọn họ không định đi ra ngoài từ đây.

Bốn người dừng lại ngồi trên đường ray nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục xuất phát. Đi tới khi hai chân Tống Tân mỏi rã rời mới đến trạm tiếp theo.

Trọng Phong dùng búa phá cửa kính, bốn người lần lượt đi ra ngoài. Bước trên cầu thang dẫn lên mặt đất, nhìn thấy ánh sáng chiếu vào bọn họ mới có cảm giác thoát khỏi bóng tối.

Ở trạm tàu điện ngầm này bọn họ thấy hành lý vương vãi nhưng lại không thấy bất kỳ người… hay xương người nào.

Tống Tân đoán lúc trước có người mang theo hành lý trốn ở đây, về sau phải vứt hành lý lại để chạy trốn.

Chờ đến khi bọn họ rời khỏi trạm tàu, suy đoán này của cô cũng được chứng thực.

Bởi vì ở trước cửa trạm có mấy thi thể quái vật có vết đạn bắn, xung quanh còn có vỏ đạn, hẳn là bộ đội đã đến đây giải cứu người dân.

Đại Hào nhìn thấy vậy liền kích động, liên thanh nói: “Thấy chưa? Thấy chưa? Chắc chắn có thể tìm được vũ khí ở đây! Thật tốt quá! CMN tôi thực sự chịu đủ rồi!”

Tống Tân vòng qua thi thể quái vật, đi tiếp thêm một đoạn, nhìn thấy hai bên có thi thể quái vật  và thi thể người.

Đại Hào ra hiệu cho Sở Sáo nâng cánh lên, gọi Tống Tân: “Ê, mau đi thôi!”

Tống Tân quay trở về, trốn dưới nửa bên cánh được Trọng Phong nâng lên. Cô giơ tay lên đỡ hộ anh, ghép với nửa bên của Đại Hào, sau đó mới đi ra ngoài.

Bọn họ đi về bên trái, bởi vì đám quái vật chết nằm dưới đất kia có vài con nằm trước cửa ga tàu, số còn lại thì phần đầu hướng về phía bên trái.

Điều này chứng tỏ lúc ấy mọi người rút lui theo đường bên trái, quái vật đuổi theo bị bắn chết cho nên lúc ngã xuống phần đầu mới hướng về bên trái.

Hơn nữa trên đường phố bên trái cũng rải rác vài thi thể quái vật, trên xác mỗi con đều có mười vết đạn trở lên.

Hiển nhiên, số người có súng lúc ấy không ít.

Bọn họ vừa đi vừa chú ý nhìn dưới đất, vài phút sau liền phát hiện dưới đất có mảnh vụn áo ngụy trang dính máu.

Xung quanh rải rác xương con người, gần như đã bị róc sạch thịt.

“Đằng kia có một khẩu súng!” Đại Hào tinh mắt phát hiện.

Bọn họ lập tức đi tới nhặt, mở ra thì băng đạn lại trống rỗng, không có lấy một viên đạn.

“Mẹ kiếp, chúng nó thật quá đáng!”

Đại Hào tức giận định ném khẩu súng, Tống Tân vội vàng ngăn lại: “Tôi còn chưa có súng, dù không có đạn cũng có thể dùng để dọa người.”

Anh ta hừ một tiếng, ngẩng đầu nói với không trung: “Các ngươi đừng quá đáng!”

Không biết có phải nhờ câu nói này của anh ta không, sau khi đi theo thi thể quái vật vài phút bọn họ cuối cùng cũng tìm được một khẩu súng có đạn.

Tuy rằng chỉ có một viên đạn cuối cùng, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt.

Đại Hào vừa mới vui sướng được một chút thì 10 phút sau đó bọn họ lại chẳng tìm được gì nữa. 

Vì thế anh ta vừa đi vừa hậm hực, thỉnh thoảng ‘đá thúng đạp niêu’ những món đồ nằm dưới đất.

Khi Tống Tân đã sắp từ bỏ thì bọn họ rẽ ở ngã tư trước mặt, thấy trên con đường bên phải có một xe tải quân dụng đỗ ở giữa đường.

Ở đuôi xe tải có khá nhiều xác quái vật, chồng gần cao bằng thùng xe.

Hiển nhiên nơi này từng diễn ra một trận chiến ác liệt. Bốn người lập tức chạy tới, chỉ thấy trong đống xác quái vật còn lẫn một cái xác của con người.

Tuy rằng đã hư thối, nhưng bởi vì bị đè trong đám quái vật cho nên không bị quái vật khác ăn.

Bên cạnh xe có hai khẩu súng, trong thùng xe có rất nhiều vũ khí và vỏ đạn vương vãi đầy đất.

Đại Hào không thèm nâng cánh nữa, lập tức chạy đi cầm súng, mở ra xem băng đạn, cuối cùng cũng tìm được vài viên đạn.