Cuồng Hoan Đi! Loài Người

Chương 109




Tống Tân và Trọng Phong lục soát cả căn phòng nhưng không tìm thêm được gì.

Về phần danh thiếp, cô cảm thấy không đáng được coi là manh mối. Nhưng nếu đã tìm thấy dưới đệm thì cô tạm thời giữ lại vẫn hơn.

Ngay khi Tống Tân vừa mới lục soát xong cả phòng, cửa phòng đã bị đập rầm rầm, đồng thời từ ngoài cửa vang lên tiếng hô vô cùng sốt ruột của Đại Hào: “Mở cửa, mau mở cửa! Nhanh!”

Tống Tâ thở dài, dưới sự thúc giục như đòi nợ của anh ta, cô nhàn nhã đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, sắc mặt Đại Hào có chút kỳ quái, cảm xúc phức tạp đến nỗi Tống Tân cũng không nhìn ra tâm trạng hiện giờ của anh ta.

Nhìn thấy Tống Tân mở cửa, anh ta dường như thở dài một hơi, túm tay Tống Tân lôi về phòng.

Lúc này, hai phòng bên cạnh đều khẽ khàng mở cửa, lặng lẽ ngó ra, cùng nhìn nhau rồi lại lặng lẽ đóng cửa lại.

Tống Tân bị Đại Hào vội vã kéo qua, kéo đến tận bên cạnh thùng rác anh ta mới buông tay, vẻ mặt khó tả chỉ thùng rác: “Trong này có cái gì đó, cô mau cầm lên xem là cái gì!”

Tống Tân nhìn chằm chằm anh ta, nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao anh không cầm, có độc à?”

Đại Hào trợn mắt: “Cô mới có độc!”

Tống Tân nhịn: “Ý tôi là thứ trong thùng rác có độc à?”

“Không có độc, nghĩ gì thế!” Đại Hào bê thùng rác đến trước mặt Tống Tân: “Mau lấy ra xem có phải là c ái ấy không?”

Tống Tân cúi đầu nhìn thùng rác, chỉ thấy bên trong có một mảnh vải nhỏ màu đen…. Hoặc nên nói là ren thì đúng hơn. Một mảnh ren bị vo lại, nằm dưới đáy thùng rác.

Nhìn thấy thứ này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Tống Tân là qu@n lót phụ nữ.

Cô ngẩng đầu nhìn Đại Hào, nén cười nói: “Tôi mặc kệ, đây cũng đâu phải đồ trong phòng tôi, anh tự đổ ra mà xem không được à?”

Đại Hào chậc một tiếng: “Ông đây không muốn thứ này làm ô nhiễm sàn phòng tôi!”

Tống Tân cười: “Thế là anh để nó ô nhiễm tay tôi à?”

Đại Hào vừa định lên tiếng thì 002 bỗng nói: “Anh ấy vừa nãy đã cầm vào rồi.”

Tống Tân sửng sốt, bất giác cười to hơn.

Đại Hào cắn răng quay đầu nhìn 002: “Câm miệng! Cậu là đạo cụ của ai hả?!”

Bị anh ta mắng như vậy, 002 cũng không nơm nớp như trước nữa, ngược lại còn bật cười.

Đại Hào giơ nắm tay lên làm bộ muốn đánh anh ta, nhưng cũng không đánh thật.

Tống Tân nhướng mày, cảm thấy quan hệ giữa Đại Hào và 002 đã tốt hơn nhiều so với trò chơi lần trước.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Đây rất có thể là manh mối, mau nhìn xem!” Đại Hào buông nắm tay, quay đầu thúc giục Tống Tân.

Tống Tân lắc đầu: “Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không cầm nó lên đâu.”

“Tôi…”

“Anh giết tôi tôi cũng không cầm.” Cô ngắt luôn lời anh ta

Đại Hào tỏ vẻ giận dữ, ngay cả lỗ mũi cũng to ra rồi. Một tay cầm thùng rác nhét vào tay Tống Tân, hung dữ nói: “Cho cô, mau mang về phòng cô đi!”

Tống Tân mỉm cười, ôm thùng rác đi.

Trong phòng trống xuất hiện thứ này quả thực rất có thể là manh mối. Nếu Đại Hào đã nói vậy, cô ngốc mới không mang đi.

Tống Tân cầm thùng rác về phòng, Trọng Phong đi sau cô, vừa mới xoay người đóng cửa, Đại Hào luồn vào nhanh như gió.

Tống Tân bất lực lắc đầu, đổ thùng rác ra, khiến túi rác màu đen bên trong và thứ kia cùng rơi xuống đất.

Gạt túi rác ra, thứ phía dưới liền hiện ra trước mắt họ.

Đại Hào ghét bỏ dùng mũi giày gảy gảy hai cái, khiến món đồ này trải ra. Không ngoài dự liệu, quả thật là một chiếc qu@n lót nữ.

Hơn nữa còn là một chiếc qu@n lót tình thú thiếu vải gần như trong suốt, hơn hết còn có lỗ rách.

Đại Hào ho khan hai tiếng, để che dấu ngượng ngùng liền mắng: “Sao thứ của nợ này lại xuất hiện trong phòng tôi chứ!”

Tống Tân lại nghĩ tới danh thiếp trong phòng mình. Cô lấy ra, đưa cho Đại Hào: “Anh xem cái này.”

Đại Hào cầm lấy nhìn, vành tai lập tức xuất hiện màu đỏ khả nghi, vội vứt lại cho Tống Tân như cầm phải đồ bẩn: “Thứ này ở đâu ra!”

Tống Tân đón lấy, liếc xéo anh ta: “Đừng bảo anh xấu hổ đấy nhé?”

“Xấu cái beep!” Đại Hào nghiêng đầu, thái độ cực kỳ nóng nảy: “Cô tìm đâu ra thứ này đấy?”

Tống Tân chỉ đệm, nghiêm túc nói: “Phòng tôi có danh thiếp gọi gái, phòng anh có qu@n lót tình thú. Tôi nghi trò chơi lần này có liên quan đến chuyện ‘s@c tình’. Không biết trong phòng những người khác như nào?”

“Đi hỏi?” Đại Hào nói.

Tống Tân lắc đầu: “Cứ chờ thêm đã, những người khác hẳn cũng tìm được gì đó rồi. Anh về phòng trước đi, lát nữa xem tình hình rồi nói sau. Nếu như không có ai chủ động nói thì chúng ta hẵng đi tìm bọn họ.”

Ai cũng biết ‘súng bắn chim đầu đàn’, bọn họ còn chưa hiểu rõ về trò chơi lần này, tốt nhất nên cẩn thận, đừng phát hiện chút manh mối liền thông báo cho cả thế giới biết.

Tống Tân ở trong phòng chờ tầm mười phút, thấy không có người chơi nào tới, định đi gọi Đại Hào cùng đi hỏi tình hình.

Mà ngay lúc cô mở cửa phòng lại nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lẻn vào phòng bên cạnh.

Tống Tân hơi sững sờ, cau mày.

Căn phòng bên cạnh là của Dương Nhã Lệ, mà bóng người vừa rồi mặc dù cô không thấy rõ là ai, nhưng hình thể chắc chắn là người đàn ông.

Như vậy, Dương Nhã Lệ hẳn cũng có một đồng đội? Trước mặt người khác thì giấu chuyện có đồng đội, nhưng đợi khi không người, bọn họ sẽ cùng nhau trao đổi. Cho nên Tống Tân dù ở ngay cạnh cũng không nghe thấy tiếng gõ cửa hoặc tiếng đi lại.

Đồng đội của cô ta sẽ là ai?

Tống Tân nhớ lại tất cả những người chơi nam một lần, nhưng không có đầu mối.

Lúc này, Đại Hào mở cửa phòng, thấy Tống Tân đứng trước cửa, kinh ngạc nhướng mày: “Cô đứng đờ trước cửa làm gì vậy, trông cửa à?”

Tống Tân nghiêng người cho Trọng Phong đi ra, đóng cửa lại, yên lặng đi sang phòng Đại Hào. Sau khi vào phòng mới lên tiếng: “Xem ra sẽ không ai chủ động nói ra tình hình trong phòng mình, nhưng cũng có khả năng bọn họ thật sự không phát hiện đầu mối gì. Cho nên, anh đi nói cho bọn họ biết đi.”

Đại Hào cười một tiếng: “Tôi đi, vậy còn cô?”

Tống Tân giật giật khóe miệng, xoay người chỉ phòng mình: “Không phải anh nói tôi đang trông cửa à.”

“…” Đại Hào đỡ trán: “Phụ nữ đúng là thù dai.”

Tống Tân nhún vai: “Nói chính sự, tôi vừa thấy có người vào phòng Dương Nhã Lệ, nếu như chúng ta dùng danh nghĩa trong phòng có manh mối đi gõ cửa thì có lẽ sẽ biết được đồng đội của cô ta là ai.”

Mặc dù biết đồng đội của người khác là ai dường như không có tác dụng gì trong trò chơi này. Nhưng nếu chỉ là nhân tiện thì đương nhiên vẫn làm.

Đại Hào lập tức nói: “Vậy còn không mau đi!”

Dứt lời, anh ta lập tức đi mở cửa, tiến thẳng tới phòng Dương Nhã Lệ, gõ cửa.

Tống Tân ngẫm nghĩ, cũng đến gõ cửa một phòng khác.

Cô gõ cửa muộn hơn Đại Hào rất nhiều, nhưng phía cô lại mở trước.

Đối diện phòng Dương Nhã Lệ là một người đàn ông hói đầu. Chính giữa đỉnh đầu anh ta hói một mảng, dùng tóc lưa thưa hai bên che đi. Rõ ràng khuôn mặt còn chưa tới ba mươi nhưng vì kiểu tóc mà giống như năm sáu mươi.

Lúc anh ta tự giới thiệu đã nói các bác gái trong khu đều thân thiết gọi anh ta là “Cậu hói”.

Lúc này cậu hói đầu tóc bù xù ra mở cửa, cũng ngáp dài hỏi: “A, là hai người à, có chuyện gì không?”

Tống Tân nhìn lướt vào trong phòng anh ta một vòng, mới gật đầu nói: “Có việc muốn nói cho anh, anh đã kiểm tra phòng mình chưa?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Dương Nhã Lệ cũng mở cửa.

Đại Hào không ý tứ như Tống Tân. Sau khi Dương Nhã Lệ mở cửa anh ta liền trắng trợn nhìn vào phòng người ta. Nếu không phải Dương Nhã Lệ đứng chắn trước cửa thì chắc hẳn anh ta đã xông vào tìm người rồi. Nhìn giống như tới bắt gian vậy.

Bởi vì Đại Hào đã từng chặn họng Dương Nhã Lệ hai lần nên bây giờ gặp Đại Hào mặt cô ta liền xị ra. Thấy Đại Hào còn nhìn vào phòng mình, cô ta liền cố ý đứng chắn tầm mắt anh ta, phụng phịu hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Đại Hào quay lại nhìn Tống Tân, hắng giọng: “Không có gì, đến báo cho cô một tiếng, trong phòng có thể sẽ có manh mối, không biết cô đã tìm chưa.”

“Vậy sao?” Từ vẻ mặt Dương Nhã Lệ cũng không nhìn ra cô ta đã biết hay chưa. Cô ta khẽ gật đầu, đáp qua loa: “Tôi biết rồi, lát nữa tìm.”

Trong lúc nói chuyện, một tay cô ta đặt lên tay nắm cửa, tư thế sẵn sàng đóng cửa.

Đại Hào lùi về sau một bước, đi tới phòng bên cạnh.

Người ở phòng bên cạnh đã sớm nghe thấy động tĩnh, chỉ không mở cửa mà trốn phía sau cửa nghe lén mà thôi.

Cô biết điều này là vì khi cô và Đại Hào gõ cửa, cửa phòng mở ra rất nhanh mà không có tiếng bước chân.

Tất cả nhìn như rất bình thường, các người chơi khác đều tỏ vẻ “Tôi không biết trong phòng thế mà lại có manh mối”, nhưng Tống Tân cảm thấy bọn họ đã biết từ lâu rồi.

Một người trong đó bất cẩn lỡ miệng với Tống Tân là trong phòng anh ta có một chiếc áo lót rất khi3u gợi.

Nhưng khi Tống Tân đi tìm đôi tình nhân kia thì lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn…. Cô gõ cửa ít nhất năm lần, trong phòng lại không hề có phản ứng.