Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 31: 31: Bé Gái Bị Rơi Xuống Nước 1




Chương 31 Mâu thuẫn trong lúc huấn luyện quân sự

Các tân sinh viên của các khoa đều tập trung trên sân thể dục rộng lớn, ước chừng có tới mấy nghìn người. 

Khoa Kinh tế có 110 tân sinh viên, chia làm hai lớp, được hai huấn luyện viên dẫn dắt. 

“Các học sinh đứng xếp hàng theo giới tính và chiều cao, nhanh chóng lên. Bây giờ bắt đầu điểm danh! Điểm danh đến ai thì nói có, biết chưa?” Huấn luyện viên là một quân nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người cao lớn cường tráng, nước da ngăm đen, diện mạo hung ác, giọng nói còn to hơn cả Trịnh Vân Long. 

“Biết rồi!” Các tân sinh viên lớp tiếng đáp lại. 

“Phùng Tam!” 

“Có!” 

“Lý Cầm!” 

“Có!” 

... 

“Trương Thiên Trạch!” 

“Có!” 

... 

“Dương Lộ Tâm!” 

“Có!” 

Dương Thiên! 

“Có!” 

... 

Chờ đến khi gọi đến tên Dương Thiên, hắn nhìn thấy rõ ràng Dương Lộ Tâm và Trương Thiên Trạch đều liếc nhìn hắn một cái. Ánh mắt của Dương Lộ Tâm là tức giận, còn ánh mắt của Trương Thiên Trạch là loại ánh mắt xem kịch vui. 

Thực ra Dương Thiên đã sớm biết Trương Thiên Trạch và Dương Lộ Tâm cũng ở khoa Kinh tế. Hắn ở lớp hai, Trương Thiên Trạch và Dương Lộ Tâm thì ở lớp một. 

“Được rồi! Điểm danh xong! Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Chương Chí Bưu, huấn luyện viên của mọi người. Một tháng huấn luyện quân sự, tôi sẽ là người phụ trách của mọi người, hy vọng mọi người cùng nhau cố gắng! Làm thế nào để sau khi kết thúc huấn luyện sẽ có được một đánh giá tốt! Biết chưa?” 

“Biết rồi!” 

“Nói cái gì thế, tôi không nghe rõ!” 

“Biết rồi!” Các tân sinh viên hét ầm lên. 

“Tốt lắm!” Chương Chí Bưu khẽ cười: “Việc đầu tiên tôi giao cho mọi người là đi đều bước! Mọi người đứng thành mấy hàng, nhìn bên trái làm chuẩn, nghe theo khẩu lệnh của tôi!” 

... 

Vừa mới bắt đầu huấn luyện, mọi người còn ôm tâm lý vừa học vừa chơi. Nhưng sau một thời gian dài đã có người kêu mệt, cũng dần dần cảm nhận được vị huấn luyện viên Chương Chí Bưu này là một người tàn nhẫn vô tình. 

Đã huấn luyện suốt một tiếng rồi, ánh mặt trời cũng càng lúc càng chói chang. Các huấn luyện viên khác đều đã cho sinh viên nghỉ ngơi nhưng Chương Chí Bưu vẫn không có động tĩnh gì. Anh ta hét lớn: “Làm sao vậy? Một đám không ăn cơm à? Ngay cả đi đều bước mà cũng không luyện được cho ra hồn! Làm lại, mọi người nghe theo khẩu lệnh của tôi!” 

Mọi người chịu đựng nóng bức, cố gắng tiếp tục đi đều bước. 

“Càng luyện càng kém!” Chương Chí Bưu rống lên giận giữ: “Bây giờ nghỉ ngơi!!! Cậu... Cậu... Còn cả cậu nữa... Các cậu ra căng tin mua mấy thùng nước về đây cho mọi người uống!” 

Đó là mấy người trong ký túc xá của Dương Thiên. 

“Mẹ kiếp!” Trịnh Vân Long không nhịn được mắng chửi một tiếng. 

Huấn luyện dưới trời nắng suốt một tiếng đồng hồ, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút thì lại bị biến thành cu li đi bưng đồ. Lúc này, sắc mặt của lão tứ Lý Kim Hâm trong ký túc xá của Dương Thiên đã tái nhợt, thân thể cậu ta vốn đã yếu ớt. 

“Hả? Cậu vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Chương Chí Bưu lớn tiếng với Trịnh Vân Long. 

Trịnh Vân Long không nhịn được xúc động, đang định nói thì Dương Thiên đã nhanh chóng giữ cậu ta lại, không nói hai lời kéo Trương Vân Long về phía căng tin. 

Trên đường đi, Trịnh Vân Long không nhịn được mắng: “Lão tam, cậu kéo tôi làm gì? Tên huấn luyện viên biến thái, tôi thực sự muốn mắng chửi anh ta một chút. Hừ! Cậu xem, lớp một của khoa Kinh tế đi, chưa huấn luyện được nửa giờ thì đã được nghỉ ngơi rồi. Chúng ta huấn luyện hơn một giờ mà còn không được nghỉ.” 

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!” Dương Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó cầm một lon nước có ga đưa cho lão tứ Lý Kim Hâm: “Dù sao thì anh ta cũng là huấn luyện viên của chúng ta. Anh ta sẽ dạy chúng ta một tháng, nếu bây giờ cậu đắc tội với anh ta thì sau này cũng không yên ổn được đâu.” 

Trên đường trở về, Dương Thiên và Trịnh Vân Long mỗi người xách theo hai thùng nước, còn lão nhị Phùng Thiếu Phong và lão tứ Lý Kim Hâm thì mỗi người xách theo một thùng. 

“Sao chậm như rùa thế hả?” Chờ nhóm người Dương Thiên trở về thì Chương Chí Bưu đã nhìn đồng hồ, hét ầm lên: “Đã hơn mười phút rồi.” 

Trịnh Vân Long tức giận muốn lên tiếng, nhưng Dương Thiên lại giữ chặt ống tay áo của cậu ta, âm thầm lắc đầu. 

“Hừ!” Chương Chí Bưu hừ lạnh một tiếng, quát lớn: “Hết thời gian nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục luyện tập đi đều bước!” 

“A...” Trong đám người truyền lên những âm thanh ai oán. 

“Hừ! Không nghe thấy lời tôi nói à? Nhanh tập hợp! Cho các cô các cậu một phút!” Chương Chí Bưu không chút lưu tình. 

Các sinh viên đều sợ huấn luyện viên nghiêm khắc máu lạnh này, nhanh chóng chạy ra sân tập hợp. 


Nửa tiếng... 

Dường như buổi huấn luyện này không có điểm dừng vậy, thời tiết nắng nóng gần bốn mươi độ, mọi người bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt. 

Chương Chí Bưu đi tới đi lui giữa những hàng ngũ, không ngừng chỉnh sửa tư thế đứng của bọn họ, nhưng mãi vẫn không kêu dừng. 

Dương Thiên cảm thấy bài huấn luyện này của huấn luyện viên không có gì khó khăn cả, nhưng những sinh viên khác thì không nghĩ như vậy.