Ô ...ô...n...g...
Khí tức bi thương từ trên người nó tản mát ra.
Dương Thiên đang định diệt sát linh hồn Cự thú ba đầu, bỗng nhiên thấy trong ý thức của nó lại tản ra một luồng dao động kỳ dị. Dương Thiên tiếp xúc gần dao động này, nháy mắt cảm nhận được một số hình ảnh kỳ lạ.
...
Trên một bình nguyên vô cùng rộng lớn, rất nhiều Cự thú đang chạy băng băng, nhìn qua có vẻ giống Cự thú ba đầu. Bọn chúng con nào con nấy đều vô cùng to lớn. Hai bên bọn chúng, vô số yêu thú quỳ rạp dưới đất như đang nghênh đón vua của mình.
Đứng đầu là một con Cự thú ba đầu dài đến hơn trăm nghìn mét, mà ngay dưới thân nó lại đang có một con Cự thú ba đầu cao khoảng mấy trăm mét.
"Ngao, ngao..." Cự thú ba đầu kêu mấy tiếng, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, sau đó một con Cự thú ba đầu khác trực tiếp đưa nó lên ngồi trên đầu mình.
Phía trước con Cự thú ba đầu nhỏ là một vùng bình nguyên rộng lớn không gì sánh được và vô số yêu thú.
"Ngao, ngao."
Từng âm thanh non nớt truyền ra, báo hiệu sự xuất hiện của nó với trời đất. Con Cự thú ba đầu này vừa được sinh ra cách đây không lâu.
Mà cha mẹ của nó chính là những sinh vật mạnh mẽ nhất trên đại thảo nguyên này.
Theo thời gian, Cự thú ba đầu bé nhỏ không ngừng trưởng thành, có cha mẹ bảo hộ, nó vô ưu vô lo, hơn nữa còn có rất nhiều bạn bè.
Thiên phú của nó vô cùng kinh người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau hơn mấy trăm nghìn năm nữa, nó sẽ kế thừa địa vị của cha, trở thành vua của thảo nguyên này là điều không thể bàn cãi.
Thế nhưng, ba mươi năm sau, một biến đổi lớn đã xảy ra.
Một tai họa lớn quét sạch toàn bộ thảo nguyên, từng con từng con Cự thú chết đi, bầu trời cũng trở nên vô cùng u ám giống như hơi thở của ngày tận thế. Thảo nguyên bao la xuất hiện những vết nứt khổng lồ, các vì sao bị phá hủy, vỡ thành vô số mảnh.
Vô số tính mạng mất đi, cuối cùng, cha mẹ nó mang theo nó còn có mấy trăm con Cự thú ba đầu còn sống đi tới một nơi bí mật. Thế nhưng, tai họa vẫn ập đến.
Giây phút cuối cùng, cha mẹ nó đã thông qua một phương thức nghịch thiên, phong ấn nó.
Nó hoàn toàn mất đi ý thức, ngủ một giấc đã là vô số năm tháng trôi qua.
Đến khi nó tỉnh lại, mọi thứ cũng đã thay đổi.
Xung quanh đều là xác chết còn có hai cỗ thi thể vô cùng to lớn. Bên trong mảnh không gian không có bất kỳ sự sống nào, chỉ có xác chết làm bạn với nó.
Cô đơn vô tận, con Cự thú ba đầu duy nhất còn sót lại ở đây một mình.
Năm tháng trôi đi, mặc dù thực lực của nó trở nên mạnh mẽ nhưng cũng không đột phá được cấp Viên Mãn cho nên thân thể dần già đi.
Trong thời gian chờ đợi, có một số người đã tiến vào nơi này.
Những người đó đều muốn đoạt bảo vật trên người nó, vì để bảo toàn mạng sống, nó đã giết bọn họ.
Tuổi thọ của nó càng ngày càng ngắn, nhưng nó không quan tâm, nó chỉ muốn từ từ già đi bên thi thể cha mẹ mình, rồi chờ đợi đến khoảnh khắc cuối cùng.
...
"Rống!" Một âm thanh trầm buồn vang lên.
Dương Thiên đứng ở giữa không trung.
"Vừa rồi, thứ mình thấy chính là cuộc đời của con Cự thú ba đầu này?" Ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ phức tạp. Những hình ảnh này rất vụn vặt, chỉ xuất hiện khoảng một phút trước mắt hắn.
"Ngươi có thể để cho ta chết bên cạnh cha mẹ ta không?" Cự thú ba đầu khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt nó là sự cầu khẩn.
Dương Thiên thế mà lại có thể nghe hiểu lời của nó.
Dương Thiên thoáng trầm mặc, nhìn hơn hai nghìn cường giả cấp Lĩnh chủ lại nhìn hai cỗ thi thể khổng lồ cách đó mấy chục ki lô mét.
"Thực xin lỗi, ta không quyết định được việc này. Ta cũng không phải người lãnh đạo ở đây." Dương Thiên đáp lại.
Tuy hắn đồng cảm với Cự thú ba đầu nhưng hắn cũng không làm chủ được.
Ánh mắt Cự thú ba đầu lộ ra tia tuyệt vọng.
Trong lòng Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: "Ngươi tin tưởng ta sao?"
Cự thú ba đầu nhìn Dương Thiên.
"Ngươi hẳn cũng biết, những người này đến đây đều là vì bảo vật trên người ngươi. Chỉ cần bọn họ lấy được bảo vật, ngươi sống hay chết cũng không liên quan đến bọn họ. Những người này có bao gồm cả ta." Dương Thiên nói thẳng.
Cự thú ba đầu dừng lại một chút, nó dựa vào bảo vật là áo giáp màu đỏ trên người chặn lại công kích của mọi người. Ý của Dương Thiên chính là muốn nó giao ra bảo vật.
"Chỉ cần ngươi vứt bỏ bảo vật trên người, thời điểm mọi người tranh đoạt, bọn họ mới buông lỏng áp bức trên người ngươi. Ta mới có thể đưa ngươi đến bên cạnh cha mẹ ngươi." Dương Thiên nói.
Cự thú ba đầu không hề nhúc nhích, nó không tin những gì Dương Thiên nói cũng là điều dễ hiểu.
Nếu nó vứt bỏ bảo vật trên người đi, Dương Thiên bỏ mặc nó, nó cũng không thể làm gì được. Hơn nữa, không có áo giáp bảo hộ, với thân thể yếu đuối của nó bây giờ, căn bản không có cách nào để đi đến bên cạnh cha mẹ nó, cũng không chịu nổi vài lần công kích nữa.
"Ta tin ngươi." Sau một hồi lâu, Cự thú ba đầu nói.
Hiện tại, nó chỉ có thể đánh cược một lần. Nó cảm thấy thời gian của mình còn lại không nhiều lắm. Cho dù Dương Thiên không giết nó, nó cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Ầm!
Đột nhiên, trên người Cự thú ba đầu xuất hiện một tấm màng mỏng kỳ lạ. Màng mỏng mở ra, trong đó lập tức xuất hiện hơn trăm món bảo vật. Những bảo vật này biến thành ánh sáng bay ra tứ phía.
"Bảo vật xuất hiện!"
"Gần trăm món!"
"Mau đuổi theo!"
...
Ô ...ô...n...g...
Khí tức bi thương từ trên người nó tản mát ra.
Dương Thiên đang định diệt sát linh hồn Cự thú ba đầu, bỗng nhiên thấy trong ý thức của nó lại tản ra một luồng dao động kỳ dị. Dương Thiên tiếp xúc gần dao động này, nháy mắt cảm nhận được một số hình ảnh kỳ lạ.
...
Trên một bình nguyên vô cùng rộng lớn, rất nhiều Cự thú đang chạy băng băng, nhìn qua có vẻ giống Cự thú ba đầu. Bọn chúng con nào con nấy đều vô cùng to lớn. Hai bên bọn chúng, vô số yêu thú quỳ rạp dưới đất như đang nghênh đón vua của mình.
Đứng đầu là một con Cự thú ba đầu dài đến hơn trăm nghìn mét, mà ngay dưới thân nó lại đang có một con Cự thú ba đầu cao khoảng mấy trăm mét.
"Ngao, ngao..." Cự thú ba đầu kêu mấy tiếng, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, sau đó một con Cự thú ba đầu khác trực tiếp đưa nó lên ngồi trên đầu mình.
Phía trước con Cự thú ba đầu nhỏ là một vùng bình nguyên rộng lớn không gì sánh được và vô số yêu thú.
"Ngao, ngao."
Từng âm thanh non nớt truyền ra, báo hiệu sự xuất hiện của nó với trời đất. Con Cự thú ba đầu này vừa được sinh ra cách đây không lâu.
Mà cha mẹ của nó chính là những sinh vật mạnh mẽ nhất trên đại thảo nguyên này.
Theo thời gian, Cự thú ba đầu bé nhỏ không ngừng trưởng thành, có cha mẹ bảo hộ, nó vô ưu vô lo, hơn nữa còn có rất nhiều bạn bè.
Thiên phú của nó vô cùng kinh người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau hơn mấy trăm nghìn năm nữa, nó sẽ kế thừa địa vị của cha, trở thành vua của thảo nguyên này là điều không thể bàn cãi.
Thế nhưng, ba mươi năm sau, một biến đổi lớn đã xảy ra.
Một tai họa lớn quét sạch toàn bộ thảo nguyên, từng con từng con Cự thú chết đi, bầu trời cũng trở nên vô cùng u ám giống như hơi thở của ngày tận thế. Thảo nguyên bao la xuất hiện những vết nứt khổng lồ, các vì sao bị phá hủy, vỡ thành vô số mảnh.
Vô số tính mạng mất đi, cuối cùng, cha mẹ nó mang theo nó còn có mấy trăm con Cự thú ba đầu còn sống đi tới một nơi bí mật. Thế nhưng, tai họa vẫn ập đến.
Giây phút cuối cùng, cha mẹ nó đã thông qua một phương thức nghịch thiên, phong ấn nó.
Nó hoàn toàn mất đi ý thức, ngủ một giấc đã là vô số năm tháng trôi qua.
Đến khi nó tỉnh lại, mọi thứ cũng đã thay đổi.
Xung quanh đều là xác chết còn có hai cỗ thi thể vô cùng to lớn. Bên trong mảnh không gian không có bất kỳ sự sống nào, chỉ có xác chết làm bạn với nó.
Cô đơn vô tận, con Cự thú ba đầu duy nhất còn sót lại ở đây một mình.
Năm tháng trôi đi, mặc dù thực lực của nó trở nên mạnh mẽ nhưng cũng không đột phá được cấp Viên Mãn cho nên thân thể dần già đi.
Trong thời gian chờ đợi, có một số người đã tiến vào nơi này.
Những người đó đều muốn đoạt bảo vật trên người nó, vì để bảo toàn mạng sống, nó đã giết bọn họ.
Tuổi thọ của nó càng ngày càng ngắn, nhưng nó không quan tâm, nó chỉ muốn từ từ già đi bên thi thể cha mẹ mình, rồi chờ đợi đến khoảnh khắc cuối cùng.
...
"Rống!" Một âm thanh trầm buồn vang lên.
Dương Thiên đứng ở giữa không trung.
"Vừa rồi, thứ mình thấy chính là cuộc đời của con Cự thú ba đầu này?" Ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ phức tạp. Những hình ảnh này rất vụn vặt, chỉ xuất hiện khoảng một phút trước mắt hắn.
"Ngươi có thể để cho ta chết bên cạnh cha mẹ ta không?" Cự thú ba đầu khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Thiên, trong mắt nó là sự cầu khẩn.
Dương Thiên thế mà lại có thể nghe hiểu lời của nó.
Dương Thiên thoáng trầm mặc, nhìn hơn hai nghìn cường giả cấp Lĩnh chủ lại nhìn hai cỗ thi thể khổng lồ cách đó mấy chục ki lô mét.
"Thực xin lỗi, ta không quyết định được việc này. Ta cũng không phải người lãnh đạo ở đây." Dương Thiên đáp lại.
Tuy hắn đồng cảm với Cự thú ba đầu nhưng hắn cũng không làm chủ được.
Ánh mắt Cự thú ba đầu lộ ra tia tuyệt vọng.
Trong lòng Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: "Ngươi tin tưởng ta sao?"
Cự thú ba đầu nhìn Dương Thiên.
"Ngươi hẳn cũng biết, những người này đến đây đều là vì bảo vật trên người ngươi. Chỉ cần bọn họ lấy được bảo vật, ngươi sống hay chết cũng không liên quan đến bọn họ. Những người này có bao gồm cả ta." Dương Thiên nói thẳng.
Cự thú ba đầu dừng lại một chút, nó dựa vào bảo vật là áo giáp màu đỏ trên người chặn lại công kích của mọi người. Ý của Dương Thiên chính là muốn nó giao ra bảo vật.
"Chỉ cần ngươi vứt bỏ bảo vật trên người, thời điểm mọi người tranh đoạt, bọn họ mới buông lỏng áp bức trên người ngươi. Ta mới có thể đưa ngươi đến bên cạnh cha mẹ ngươi." Dương Thiên nói.
Cự thú ba đầu không hề nhúc nhích, nó không tin những gì Dương Thiên nói cũng là điều dễ hiểu.
Nếu nó vứt bỏ bảo vật trên người đi, Dương Thiên bỏ mặc nó, nó cũng không thể làm gì được. Hơn nữa, không có áo giáp bảo hộ, với thân thể yếu đuối của nó bây giờ, căn bản không có cách nào để đi đến bên cạnh cha mẹ nó, cũng không chịu nổi vài lần công kích nữa.
...