Cường Giả Đô Thị

Chương 230




Thân là Tổng giám đốc của khách sạn Bố Nặc, đúng là biết thân phận người thanh niên trước mắt. Trước đây khách sạn của họ thuộc về bang Lang, nhưng sau khi bang Lang bị tiêu diệt, ở đây liền thuộc về bang Chiến, tất cả tên của khách sạn đổi thành Dương Thiên.

Ông ta cũng biết lực lượng bang Chiến mạnh mẽ đến nhường nào, đây chính là bang phái trong thành phố Hải có thể ngang hàng với bang Long, người thanh niên chưa quá hai mươi tuổi trước mặt, chính là bang chủ bang Chiến!

"Thiếu gia!" Thiên 9 đến bên cạnh Dương Thiên, cung kính nói.

Dương Thiên gật đầu, liền chỉ vào Đinh Nguyên nói: "Tôi không muốn nhìn thấy người này ở khách sạn nữa".

"Vâng! Chủ tịch, tôi lập tức giải quyết!" Tổng giám đốc mập kia vội vàng nói, sau đó tức giận nhìn Đinh Nguyên nói: "Đinh Nguyên, ông lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi đây cho tôi! Bây giờ ông đã bị sa thải!"

Cơ thể Đinh Nguyên lập tức xụi lơ, ông ta lăn lộn nhiều năm ở khách sạn này như vậy, không dễ gì mới leo lên vị trí hiện tại, nhưng lại vì một câu nói của người thanh niên trước mặt, mất đi công việc.

Nhưng, ông ta không dám chống đối, ông ta biết bối cảnh của khách sạn này, càng biết thân phận đáng sợ của chủ tịch khách sạn này. Ông ta không dám nhiều lời, ánh mắt sợ sệt nhìn Dương Thiên, vội rời khỏi đây.

"Vừa nãy hình như ông nói không tha cho tôi?" Dương Thiên cúi đầu xuống, nhìn ông chủ Lý, nhẹ nhàng nói.

Ông chủ Lý đột nhiên cả người toát mồ hôi.

Ông chủ Lý mơ hồ biết được bối cảnh sau khách sạn Bố Nặc rất kinh khủng, hoàn toàn không phải là thứ mà ông ta có thể chọc vào.

Thế nhưng hiện tại, vị chủ tịch khách sạn trước mắt ông ta lại là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, có thể thấy địa vị thân phận của người này nhất định không tầm thường.

Vừa rồi ông ta lại còn nói sẽ không tha cho Dương Thiên?

“Xin lỗi, tôi…tôi không cần cô gái này xin lỗi tôi! Để tôi xin lỗi cô ấy!”, Ông chủ Lý lộ ra bản mặt sợ hãi.



Nói xong, ông chủ Lý trực tiếp nhìn Vương Nhã Lộ, không còn chút thái độ đe dọa như trước kia, sợ hãi nói: “Tôi xin lỗi cô, vừa rồi hành vi của tôi rất quá đáng, xin cô tha thứ cho tôi.”

Vương Nhã Lộ bị hành động của ông chủ Lý dọa cho một trận, nhưng cô biết ông chủ Lý làm như vậy là vì Dương Thiên. Cô vội vàng: “Không sao! Vừa rồi cũng là tôi có lỗi trước.”

Nói xong, Vương Nhã Lộ kéo kéo Dương Thiên nói nhỏ: “Anh Tiểu Thiên.”

“Còn không đi?”, Dương Thiên nhìn ông chủ Lý, lạnh lùng nói.

“Vâng vâng, tôi lập tức đi đây!”, ông chủ Lý vui mừng.

“Thiên 9, ông chủ Lý kia làm gì? Bối cảnh như nào?”, Dương Thiên nghi vấn.

“Cậu chủ, ông chủ Lý này hiện đang kinh doanh trang phục, ở thành phố Hải có mở vài tiệm bán quần áo. Tài sản ước chừng khoảng 13 triệu tệ.” Thiên 9 ở bên cạnh đáp.

Bang Chiến bọn họ có tình báo của riêng mình nên cũng có hiểu biết nhất định đối với các thương nhân ở thành phố Hải.

“Tôi không muốn nhìn thấy tiệm của hắn thuận lợi làm ăn nữa, hiểu chưa?”, Dương Thiên ra lệnh.

“Vâng, cậu chủ, tôi lập tức đi làm ngay!”, Thiên 9 gật gật đầu, anh ta hiểu ý của Dương Thiên.

“Anh Tiểu Thiên, em không sao, anh đừng làm như vậy được không?”, Vương Nhã Lộ cầu xin Dương Thiên.

“Em đi theo anh!”, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ, trong lòng có chút giận dữ.

Đi đến một nơi không có người, Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Em nhìn em xem, với bộ dạng này, trạng thái tinh thần kém như vậy, em còn chạy tới đây làm thêm! Ở trường không có lịch học sao?”



Vương Nhã Lộ nói lí nhí: “Anh Tiểu Thiên, em đã làm thủ tục tạm nghỉ học rồi, không sao đâu ạ.”

“Ông nội em luôn hy vọng em thuận lợi học xong đại học không phải sao? Nếu ông Vương ở trên trời nhìn thấy bộ dạng này của em sẽ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên tức giận.

“Nhưng…nhưng em muốn trả hết toàn bộ số tiền nợ anh!”, Vương Nhã Lộ nói.

Cô bây giờ nợ Dương Thiên tổng là 2 triệu tệ.

“Anh không phải đã nói rồi sao? Tiền đó không cần em trả!”, Dương Thiên nhẹ nhàng nói nhỏ: “Số tiền đó đối với anh căn bản không đáng nhắc tới!”

“Nhưng đối với em đó là khoản tiền rất lớn! Anh Tiểu Thiên, anh giúp em rất nhiều rồi, em không muốn phải nợ thêm anh bất kỳ thứ gì nữa!”, Vương Nhã Lộ trực tiếp nhìn Dương Thiên mà không chút sợ hãi, đôi mắt cô ngấn lệ.

“Em đã nợ anh quá nhiều rồi, em không muốn đến tiền bạc cũng phải nợ anh nữa! Như vậy em ở bên cạnh anh không thể ngẩng cao đầu. Em nhất định sẽ học xong đại học, vừa học vừa tranh thủ kiếm tiền, sau đó trả nợ cho anh Tiểu Thiên.”, Vương Nhã Lộ ngang bướng nói.

Dương Thiên nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nhã Lộ bây giờ đột nhiên mềm lòng, thở dài nói: “Nhã Lộ, anh xin lỗi, thái độ của anh vừa nãy quả thật không đúng. Số tiền nợ đấy em không cần vội, giả dụ như em muốn trả thì cũng từ từ trả.”

Đúng lúc này điện thoại của Dương Thiên reo lên, một tin nhắn được gửi tới.

Vừa rồi hắn lệnh cho Thiên 9 đi điều tra gần đây Vương Nhã Lộ làm công việc gì, kết quả điều tra Vương Nhã Lộ không những làm việc ở khách sạn Bố Nặc mà đồng thời còn làm hai công việc khác, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày đều chưa đến sáu tiếng đồng hồ.

Dương Thiên thở dài, hắn chuyển cho Vương Nhã Lộ tổng cộng 2 triệu, 2 triệu này đối với hắn căn bản không là gì, nhưng đối với Vương Nhã Lộ mà nói lại là một con số khổng lồ mà cô không thể trả nổi. Hắn cũng không ngờ rằng số tiền này lại gây áp lực rất lớn cho Vương Nhã Lộ.

Vương Nhã Lộ trong lòng sốt ruột, coi như cô tốt nghiệp đại học rồi, mỗi tháng lương 10.000, không ăn không uống hơn chục năm mới có thể trả hết số nợ này.

Cô không muốn tình bạn với Dương Thiên có dính dáng đến tiền bạc, vì vậy mới liều mạng kiếm tiền trả cho Dương Thiên.