“Tiểu Thiên, con ở trường học nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân mình!” Thẩm Tân Lan lo lắng nói.
Cho dù Dương Thiên có lớn thế nào thì trong lòng Thẩm Tân Lan, hắn vẫn mãi chỉ là một đứa trẻ.
Dương Gia Quốc vỗ bả vai Dương Thiên, nói: “Tiểu Thiên, con cũng đã trưởng thành rồi, có ý nghĩ riêng của mình. Cha mẹ không cần phải lo lắng nhiều cho con nữa. Nhưng con nhất định phải nhớ kỹ, có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là không được làm điều gì sai trái, biết chưa?”
Dương Thiên nặng nề gật đầu.
“Anh ơi, lần này anh đi bao giờ mới về nữa?” San San ở bên cạnh lôi kéo cánh tay anh trai, nỉ non không buông.
Lần trước, Dương Thiên đi cả một kỳ học không về nhà.
“Anh trai hứa với San San, nhiều nhất là hai tháng nữa anh sẽ lại trở về thăm em, được không?” Dương Thiên sờ đầu em gái, chiều chuộng nói.
“Được! Chúng ta móc tay nào! Nhất định không được nuốt lời!” San San nghiêm túc vươn tay ra.
Dương Thiên mỉm cười móc tay với cô bé.
“Cha mẹ, San San, con đi đây, cha mẹ vào nhà đi!” Dương Thiên lái xe ra khỏi tiểu khu, vẫy tay với mọi người, sau đó lái về phía xa.
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, vẫn còn nhìn thấy cha mẹ và em gái đứng yên tại chỗ nhìn mình, mãi đến tận khi xe của hắn khuất bóng.
...
Dương Thiên chạy trên đường cao tốc, khi lái đến địa phận thành phố Đồng, hắn định tới thăm ông cụ Vương một chút.
Lúc trước Dương Thiên cũng đã liên lạc với Vương Nhã Lộ rồi, biết được ông cụ Vương đang nằm ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào.
Dương Thiên lái xe tới đó, còn mua thêm một ít hoa quả rồi tiến thẳng đến phòng bệnh.
Vừa mở cửa phòng bệnh ra, Dương Thiên đã ngay lập tức nhìn thấy được bóng dáng của Vương Nhã Lộ. Lúc này cô đang đút cho ông cụ Vương ăn chút gì đó.
“Anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên đến thì lập tức đứng lên chào đón. Mặc dù trên mặt cô vẫn nở nụ cười, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, cũng không còn vẻ hoạt bát vui sướng như ngày trước.
“Tiểu Thiên tới à?” Ông cụ Vương nhìn thấy Dương Thiên đến thì cũng vô cùng vui vẻ. Lần này gặp lại, ông cụ Vương gầy đi trông thấy, cả người gần như chỉ là da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ không tồi.
Dương Thiên đặt đồ đạc trong tay xuống, cười nói: “Ông cụ Vương, hôm nay ông cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều rồi! Tiểu Thiên, Lộ Lộ cũng nói với ông rồi, tiền cho ông làm phẫu thuật là con bé mượn của cháu! Tiểu Thiên, cảm ơn cháu nhiều lắm!” Ông cụ Vương cười.
Dương Thiên cũng mỉm cười đáp lại: “Không có gì đâu ạ, cháu và Lộ Lộ là bạn, chuyện gì giúp được thì cháu sẵn sàng giúp.”
“Ừ, được rồi, Lộ Lộ, Tiểu Thiên tới, con dẫn Tiểu Thiên ra ngoài nói chuyện đi, ông muốn ngủ một chút.” Ông cụ Vương cười nói.
Vương Nhã Lộ gật đầu, dẫn Dương Thiên ra ngoài.
Dương Thiên nhìn thấy Vương Nhã Lộ rầu rĩ không vui thì hỏi: “Bệnh tình của ông cụ Vương thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao”
Sắc mặt Vương Nhã Lộ vô cùng ảm đạm, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ nói ông nội đã là ung thư gan giai đoạn cuối rồi, hơn nữa bởi vì đã bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, thế nên bây giờ chỉ có thể làm hóa trị để duy trì sự sống. Bác sĩ còn bảo không biết lúc nào tình trạng của ông sẽ nặng thêm, dặn em chuẩn bị tâm lý trước.”
Dương Thiên nhất thời trầm mặc: “Em không cần lo lắng đến chuyện tiền, cứ làm trị liệu cho ông đi. Chỉ cần còn có một tia hi vọng thì chúng ta sẽ không từ bỏ.”
Vương Nhã Lộ gật đầu, cảm xúc cũng dần dần tuôn ra. Cô chậm rãi nói với Dương Thiên: “Cha mẹ em mất sớm vì tai nạn, lúc đó em mới ba tuổi, những người thân khác không muốn nhận nuôi em, đều nói đưa em đến trại trẻ mồ côi. Nhưng ông nội đã ôm em đi, nuôi em đến tận bây giờ.”
Vẻ mặt Vương Nhã Lộ tràn đầy đau khổ: “Sức khỏe của ông nội em không tốt, nhưng vẫn luôn cực khổ kiếm tiền nuôi em. Hồi em còn nhỏ luôn được ông cõng đi theo, cứ như vậy, hai ông cháu nương tựa nhau đến bây giờ. Bình thường ông rất tiết kiệm, có gì ngon cũng không nỡ ăn mà để lại cho em. Trước kia em cứ nghĩ, chờ khi mình đi làm có tiền rồi thì nhất định phải báo đáp ông nội thật tốt. Nhưng mà bây giờ em chỉ vừa mới học được cách kiếm tiền thì ông nội đã biến thành như thế này rồi.”
Nói xong, Vương Nhã Lộ không nhịn được mà khóc nức nở.
Dương Thiên cũng không biết phải an ủi cô như thế nào.
Hắn có thể nhìn ra được tình cảm giữa Vương Nhã Lộ và ông cụ Vương rất sâu đậm. Bây giờ ông cụ Vương lại bị ung thư gan giai đoạn cuối, không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Trước kia em vẫn luôn nghĩ, chờ sau này mình kiếm được tiền rồi thì nhất định sẽ mua một ngôi nhà thật lớn, hai ông cháu em sẽ sống ở đó. Ông nội em cũng không phải vất vả ra ngoài làm việc nữa, có thể hưởng phúc rồi. Nhưng mà, ông trời lại không cho em cơ hội đó.” Vương Nhã Lộ khóc thút thít.
“Lộ Lộ, anh nghĩ ông cụ Vương cũng không muốn nhìn thấy em suy sụp như thế này đâu. Hơn nữa, ung thu gan giai đoạn cuối cũng chưa chắc sẽ chết. Bây giờ điều kiện kinh tế của Hoa Hạ chúng ta tốt như vậy, rồi sẽ có biện pháp thôi! Em phải tin tưởng vào các bác sĩ! Em tỉnh táo lên, em phải ở bên cạnh ông cụ Vương, cùng ông chiến thắng căn bệnh này!” Dương Thiên an ủi.