Cường Giả Đô Thị

Chương 168




Đợi tới khi ăn cơm trưa, Dương Gia Quốc cuối cùng đã về.

Khi mở cửa ra thấy Dương Thiên , trên mặt ông nở nụ cười “trong điện thoại nghe mẹ con nói là con thay đổi rất nhiều, tí nữa cha đã không nhận ra con rồi? Bệnh béo phì của con đã khỏi hẳn rồi à?”

Dương Thiên gật đầu cười.

Lúc này, sắc mặt của Dương Gia Quốc hồng hào, trên mặt tràn đầy ý cười, cơ thể rất tốt, thoạt nhìn là biết do tác dụng của cây hà thủ ô ngàn năm.

Trong lúc ăn cơm, Dương Thiên lại nói ra suy nghĩ của hắn.

Dương Gia Quốc lắc đầu nói: "Tiểu Thiên, cha và mẹ con cả đời này đều sinh ra và lơn lên ở huyện A, đã sinh sống quen rồi, cũng không muốn đi đâu hết. Nếu tới sống ở thành phố Hải, sẽ không có người thân bạn bè gì cả, không phải sẽ buồn lắm sao!”

Dương Thiên đành phải nén lại những suy nghĩ trong lòng, nghĩ rồi lại nói "Cha mẹ, không phải bây giờ con đã có 100 triệu sao, nếu như cha mẹ thật sự không muốn đi, vậy thì chúng ta đổi căn nhà khác tốt hơn nhé, như là biệt thự ở trong tiểu khu Thư Hương vậy. Chứ như bây giờ ở nhà thuê cũng không tốt lắm.”

Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Từ chối việc chuyển đi thành phố Hải với Dương Thiên đã khiến hắn buồn rồi, bây giờ Dương Thiên muốn mua biệt thự, hai người cũng không nỡ từ chối nữa, hiện đã có nhiều tiền như vậy, nếu dùng để mua nhà thì họ thấy cũng nên mua.

Họ nghĩ, tương lai biệt thự này không phải cũng là của con trai họ sao? Làm việc vất vả nhiều năm vậy, mà vẫn chỉ đang ở nhà thuê, họ cũng khao khát có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.

San San vẫn đang ngồi yên lặng nghe nãy giờ, liền vui mừng la lên “Oa a, được ở biệt thự rồi!”.



Thẩm Tân Lan dặn "Tiểu Thiên, mua biệt thự thì thôi, nhưng sau này không được tiêu tiền bừa bãi vậy nữa! Con tiêu tiền như vậy, bao nhiêu cũng không đủ con tiêu."

Dương Thiên nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên trực tiếp chuyển 50 triệu cho cha mẹ anh: "Cha mẹ, con chuyển 50 triệu cho cha mẹ, cha mẹ không được từ chối nha! Tiền này để chỗ con, con cũng không có tiêu xài gì, cái gì cần cha mẹ cứ dùng, không nên tiết kiệm chuyện ăn uống! ”

“Thằng này!” Bà định nói hắn vài câu. Nhưng nghĩ lại con trai bà không để tâm đến tiền, hay tiêu xài hoang phí. 50 triệu này coi như để dành dùm nó. Khi nào hắn lỡ xài hết 50 triệu kia cũng vẫn còn tiền.

Nghĩ vậy, bà không từ chối nữa, bà nhìn hắn cười nói “Tiểu Thiên, số tiền này mẹ để dành dùm con trước, mai này con cưới vợ hay khi San San lấy chồng hãy sử dụng!”

Dương Thiên bất lực nói “Mẹ số tiền này cần thì mẹ cứ xài, không cần để dành!”. Hiện tại hắn còn có gần 2 tỷ trong thẻ ngân hàng.

Thẩm Tân Lan cười nói “Được rồi, cứ vậy đi, ăn cơm, mấy món này mẹ đều mới mua ở chợ rất là tươi đó.”

Dương Thiên có chút bất lực, nhưng cha mẹ anh cũng đã có 50 triệu trong tay rồi, cho dù hai người sau này không nỡ tiêu xài, nhưng tới lúc cần thì cũng sẽ không thiếu thốn.

Nhìn nụ cười trên mặt cha mẹ, thấy họ khỏe mạnh không bệnh tật, và đứa em gái hoạt bát dễ thương của mình, trong lòng hắn đã cảm thấy ấm áp lắm rồi.

Cha mẹ đã đồng ý mua biệt thự, sau khi ăn cơm xong cả nhà vui vẻ tới phòng giao dịch của tiểu khu Thư Hương.

Chọn lựa rất lâu mới chọn được môt căn biệt thự bốn mặt có ánh mặt trời. Diện tích biệt thự cũng khá lớn, chỉ là nhỏ hơn căn Dương Thiên đã mua ở thành phố Hải, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. So với căn nhà thuê mà cha mẹ hắn ở đã lớn và đẹp hơn rất nhiều.

Biệt thự cao 3 tầng, phía trước còn có một sân vườn, một hồ bơi nhỏ. Xung quanh trải đầy bãi cỏ xanh, môi trường sống rất tốt.

Với lại giá cả cũng phải chăng, chỉ có 9 triệu.



Quan trọng là căn biệt thự này ở rất gần tiểu khu Thư Hương, khoảng cách không bao xa, cha mẹ không có việc gì cũng có thể quay về trò chuyện với mọi người.

San San đầy vẻ mong đợi hỏi “Cha, mẹ, anh ơi, sau này mình sẽ sống ở đây phải không?”

Hắn cười sờ đầu bé “Đúng rồi! từ nay chỗ này sẽ là nhà của chúng ta!”.

“Hay quá!” San San phấn khích chạy lên chạy xuống trong khu biệt thự như một chú chim vui vẻ.

Do Dương Thiên trả tiền một lần, nên thủ tục nhà nhanh chóng hoàn thành, bọn họ liền trả lại căn nhà đang thuê trong tiểu khu Thư Hương và chuyển tất cả đồ đạc quan trọng trong nhà đến biệt thự.

Một người hàng xóm thân thiết giúp Dương Gia Quốc dọn đồ đạc qua đây. Thấy căn biệt thự sang trọng và lớn như vậy, ngưỡng mộ nói "Lão Dương, ông sướng rồi! Tôi còn chưa ở qua căn nhà lớn như vậy!”

Dương Gia Quốc cười nói. Tuy giọng ông khiêm tốn nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ tự hào trên mặt “Haha, Lão Lý, con trai ông cũng sắp tốt nghiệp đại học, tới đó nó chắc cũng sẽ mua được một căn nhà như vậy!”

"Thôi đi! Thằng nhóc đó không đòi tiền tôi là tôi mừng rồi!" Lão Lý bất lực nói. Nhìn sang Dương Thiên, trên mặt tràn đầy sự ghen tị.

Lúc trước chỗ bọn họ ai không biết chàng mập Dương Thiên, rất nhiều cô bé nhỏ nhìn thấy anh liền sợ hãi bỏ chạy, sợ tiếp xúc với anh, hơn nữa lúc đó cả nhà Dương Thiên vẫn còn sống trong khu bình dân, điều kiện ở đó tệ như thế nào không khó để tưởng tượng được.

Không ngờ đến bây giờ, chàng béo Dương Thiên không chỉ giảm cân thành công, trở nên ưa nhìn như vậy, mà còn kiếm được nhiều tiền đến thế, không chỉ mua xe, mà còn mua được một biệt thự lớn!

Trước đây, họ là người mà Dương Gia Quốc phải ghen tị, nhưng bây giờ chính họ là người phải ghen tị ngược lại.