Lúc trước, Dương Thiên còn vì nhiều chuyện mà không tìm cậu ta tính sổ. Nhưng bây giờ, Dương Thiên không muốn tha cho cậu ta nữa.
Hắn lùi một bước thì người khác lại muốn tiến một bước. Như vậy thì chỉ có thể mạnh mẽ tấn công, đánh cho người đó sợ hãi thì sau này người đó mới không dám tới trêu chọc hắn.
“Dương Thiên, đừng hành động theo cảm tính như vậy. Ông nội Trương Thiên Trạch là người trong quân đội, quan hệ rộng lắm. Cậu chọc cậu ta không có gì tốt đâu.” Đới Văn Quân tiếp tục khuyên nhủ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đi tới, nhìn thấy Trương Thiên Trạch bị Dương Thiên đánh ngã lăn ra đất thì lập tức sa sầm mặt mày.
“Tiểu Trạch!” Người đàn ông này dáng người thon gầy, mặt nhìn không có chút thịt nào, nhưng hai tay lại nổi đầy gân xanh, bàn tay nhìn như móng vuốt đại bàng, vô cùng quái dị.
“Bác Phúc! Mau đánh chết Dương Thiên cho cháu!” Trương Thiên Trạch nhìn thấy người đàn ông kia đến thì cố nén cơn đau, vui vẻ hô lên.
Bác Phúc là cận vệ bên cạnh ông nội Trương Thiên Trạch, tên đầy đủ là Lâm Phúc, thân thủ lợi hại, đến cả bộ đội đặc chủng cũng không phải đối thủ của ông ta. Trương Thiên Trạch đã từng tận mắt nhìn thấy Lâm Phúc dùng tay không đánh chết một con báo, bàn tay ông ta cắm thẳng vào ngực con báo đó, một đòn chết luôn.
“Hừ! Mau thả cậu chủ nhà chúng tôi ra!” Lâm Phúc hừ lạnh một tiếng. Ông ta nhìn Trương Thiên Trạch lớn lên từ bé, cũng coi cậu ta như con cháu trong nhà mình. Nếu không thì ông ta cũng không chấp nhận làm vệ sĩ cho Trương Thiên Trạch.
“Cho tôi lý do để thả cậu ta? Hoặc là, ông có tư cách gì để ra lệnh cho tôi?” Dương Thiên nhìn Lâm Phúc, không chút sợ hãi nào.
“Hừ, tiểu tử, chờ đến khi tôi đánh cho cậu nằm lăn ra đất thì cậu sẽ có lý do!” Lâm Phúc cười lạnh một tiếng, bàn tay như móng vuốt đập lên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức giống như một miếng đậu hũ, chia năm xẻ bảy. Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này thì đều sợ hãi dạt hết sang hai bên!
Mọi người có thể tưởng tượng ra được, nếu như một vuốt này chộp lên người Dương Thiên thì thân thể hắn chắc chắn cũng sẽ như thế!
Dương Thiên nhìn thấy thì cũng chẳng sợ hãi chút nào. Hắn thấy Lâm Phúc tấn công về phía này thì nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh được đòn tấn công của ông ta.
Lâm Phúc không ngờ lại có người tránh được đòn tấn công của mình. Ông ta nhất thời không dừng lại được, bàn tay vỗ lên vách tường, để lại hai dấu móng vuốt vô cùng rõ ràng.
“Ưng trảo công?” Dương Thiên nghĩ thầm.
Không phải, Dương Thiên nhìn kỹ một chút. Đây không phải Ưng trảo công, chỉ là tay người đàn ông này cứng rắn hơn người bình thường mà thôi, miễn cưỡng có thể coi là cấp F, thế nên mới có uy lực lớn như vậy.
Nhưng ngoại trừ đôi tay thì những bộ phận khác cũng không mạnh hơn người bình thường là bao.
Dương Thiên âm thầm quan sát, sau khi biết được thực lực của Lâm Phúc thì khẽ cười lạnh một tiếng.
Một chân Dương Thiên vẫn dẫm lên ngực Trương Thiên Trạch, khi Lâm Phúc tấn công lần nữa, hắn vươn tay trực tiếp bắt lấy hai tay Lâm Phúc.
“Sao có thể như vậy được?” Gương mặt Lâm Phúc lộ rõ vẻ khiếp sợ. Người thanh niên trước mắt này có thể dùng một tay chặn lại hai tay của ông ta.
Từ nhỏ Lâm Phúc đã bắt đầu luyện tay, đôi tay của ông ta vô cùng cứng rắn, để cả hổ báo săn chắc như thế mà cũng có thể dùng tay không xuyên qua được để bóp nát trái tim chúng nó. Ông ta không ngờ có ngày mình lại bị một thanh niên nhẹ nhàng chặn lại như thế.
“Năng lực cũng chỉ đến thế mà thôi! Ông không có tư cách bảo tôi thả Phương Thiên Trạch!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, chậm rãi dùng sức.
“Răng rắc!”
Tiếng gãy xương vang lên, hai tay Lâm Phúc bị bẻ gãy.
Dương Thiên tung chân đá một cái, thân thể Lâm Phúc bay cao ba mét, sau đó nặng nề đập xuống đất.
“Cậu... Cậu dám phế hai tay tôi?” Lâm Phúc nhìn Dương Thiên, không thể tin được những chuyện này.
Thực lực của ông ta đều tập trung ở đôi tay này. Bây giờ Dương Thiên phế chúng đi rồi, ông ta chẳng khác nào người bình thường.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!” Lâm Phúc oán hận nói, nhìn còn điên cuồng hơn cả Trương Thiên Trạch!
“Ồ?” Dương Thiên nhíu mày, chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Phúc, đạp một chân lên ngực ông ta.
“Phụt!” Lâm Phúc phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Dương Thiên đã phế bỏ một vài kinh mạch của ông ta. Mặc dù chuyện này không đến nỗi mất mạng, nhưng ba ngày nữa Lâm Phúc sẽ biến thành người thực vật, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bây giờ Dương Thiên đã không còn mềm lòng như trước đây nữa, hắn sẽ không để ai có cơ hội uy hiếp mình, thế nên mọi vấn đề sẽ được giải quyết gọn gàng!
Dương Thiên lại bước tới bên cạnh Trương Thiên Trạch, chậm rãi ngồi xổm xuống: “Bây giờ cậu còn muốn đối phó với tôi nữa không?”
Trong mắt Trương Thiên Trạch xuất hiện một tia sợ hãi, nhưng đa số vẫn là oán hận.
Cậu ta không ngờ Lâm Phúc lại thất bại thảm hại dưới tay Dương Thiên như vậy, thậm chí còn chẳng chạm tới nổi một sợi tóc của Dương Thiên.
Trương Thiên Trạch vẫn chưa nhận thua, điên cuồng nói: “Dương Thiên, mày đừng có mà đắc ý, có bản lĩnh thì mày ở đây chờ!”
Nói xong, Trương Thiên Trạch cầm điện thoại, nói chuyện một lúc.
Dương Thiên cũng không ngăn cản, hắn biết Trương Thiên Trạch đang gọi viện binh, nhưng hắn không hề sợ hãi. Dương Thiên muốn triệt để giải quyết phiền phức này.