Chương 14: Nhiệm vụ bất khả thi
Khi cảnh sát tiến hành điều tra với Tần Quân Dao, Lâm Trạch Dương cũng đi theo phía sau.
“Xin hỏi vị này là…” Cảnh sát nhìn về phía Lâm Trạch Dương dò hỏi.
Lâm Trạch Dương trả lời bằng giọng thoải mái: “Cô ấy chắc là mẹ của con gái tôi, tôi thấy công ty của cô ấy bây giờ bộn bề trăm việc, nom có vẻ rất đáng thương, nên mới tới đây để giúp cô ấy lo liệu thôi ấy mà.”
Viên cảnh sát đầu, đáp lại: “Thì ra anh là chồng của cô ấy, vậy thì anh cũng mau tới đây đi.”
Tần Quân Dao rất muốn giả vờ mình không quen biết Lâm Trạch Dương, thậm chí còn nghĩ tới chuyện tố cáo tên lưu manh này với cảnh sát, nhưng cảnh sát và Lâm Trạch Dương đều tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, không cho cô cơ hội từ chối.
Tần Quân Dao chỉ có đành tức tối dậm chân tại chỗ, sau đó đi lên một bước, thật là đáng c·hết mà! Chồng cái gì chứ! Thấy mình đáng thương cái gì chứ! Mới vừa rồi người đáng thương chính là tên bùn loãng không trát nổi tường này, có được không hả?
Quá ghi chép của cảnh sát rất đơn giản, chỉ hỏi một xem gần đây Tần Quân Dao có đắc tội người nào hay không, các công ty lân cận có xuất hiện nhân vật khả nghi nào hay không.
Vậy nên, chẳng bao lâu sau, Tần Quân Dao đã được hỏi xong. Trước khi Tần Quân Dao và Lâm Trạch Dương rời đi, viên cảnh sát nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhắc nhở hai người một câu: “Tuy rằng bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, sự an toàn của chúng ta đều được bảo đảm một cách tối ưu, nhưng gần đây hai người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, dù sao tối hôm qua cũng đã có tới sáu người t·hiệt m·ạng.”
Tần Quân Dao không giấu được sự sửng sốt, tối hôm qua không phải cô chỉ g·iết có bốn người thôi sao? Sao bỗng dưng lại thành ra sáu n·gười c·hết, tối hôm qua đám người đuổi g·iết cô bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ có cao thủ nào đó lặng lẽ đưa tay ra giúp cô? Chẳng những kẻ tới từ tổ chức lính đánh thuê đó e ngại cái tên kia, nên mới không dám làm càn nữa.
Tất nhiên Tần Quân Dao không thể hỏi cảnh sát, đành phải giấu mối nghi ngờ này vào trong lòng, cau mày tiếp tục đi về phía trước.
Lần này lại đến lượt Lâm Trạch Dương cảm thấy không đúng lắm, sắc mặt vẫn vô cùng bình thản, anh thầm nghĩ: Tới đám cảnh sát cũng đã vào cuộc, chứng tỏ đám lính đánh thuê kia không hề có ý định che giấu chuyện này, hay nói cách khác, bọn họ sẽ ngừng việc đuổi g·iết Tần Quân Dao. Xem ra anh đây tuy đã rời khỏi giang hồ, nhưng trong giang hồ vẫn còn toàn truyền thuyết của anh đây, vô địch thật là cô đơn mà…
Chẳng biết từ lúc nào, Tần Quân Dao và Lâm Trạch Dương đã cùng bước vào trong thang máy, Tần Quân Dao đang tập trung nghĩ ngợi chuyện của mình, không để ý xung quanh, khiến chân bị vướng một cái, cơ thể lảo đảo đổ về phía trước.
Lâm Trạch Dương nhanh tay đưa tay ra trước, ôm lấy eo Tần Quân Dao, ổn định lại thăng bằng giúp cô.
Tần Quân Dao nhìn quanh bốn phía, nhận ra không có ai để ý tới chuyện vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng thẳng dậy, còn gạt phăng hai tay Lâm Trạch Dương.
Không biết có phải do đã lia ngực cho Lâm Trạch Dương sờ tận hai lần hay không, bây giờ Tần Quân Dao đã chẳng còn phản ứng kịch liệt khi Lâm Trạch Dương ôm lấy eo của mình nữa, cũng chỉ tỏ vẻ chán ghét một chút mà thôi.
Tần Quân Dao phát hiện ra chuyện này rất nhanh, bèn tự nhủ với lòng mình, đừng có cảm thấy lưu manh không lưu manh chỉ vì tên lưu manh này không gây chuyện tày đình gì, nhất định phải đề cao cảnh giác trước cái tên lưu manh Lâm Trạch Dương này.
Nghĩ như vậy, Tần Quân Dao lại trừng mắt với Lâm Trạch Dương một cái, cô nói: “Vào trong công ty không được nói lung tung, không thể để cho người khác biết mối quan hệ giữa tôi và anh, đã hiểu hay chưa?”
Lâm Trạch Dương không nhịn nổi mà trợn trừng hai mắt, nhìn về phía Tần Quân Dao, đáp lại bằng vẻ mặt khinh thường: “Cô tưởng bản thân mình là ai hả, tôi cũng không phải loại người chỉ mới bị cô dí ngực vào người hai cái mà xuống nước với cô đâu! Cho dù cô có muốn làm người phụ nữ của tôi, tôi còn phải suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định được, còn chưa chắc đã đồng ý đâu. Cho nên đừng có dùng cách như vậy để lôi kéo quan hệ với tôi nữa!”
Tần Quân Dao bị chọc cho tức tới mức bật cười, cảm thấy mình cũng chẳng thể làm gì. Tên lưu manh này có thể hiểu rõ bản thân một chút được hay không hả, rõ ràng không được cái nước gì, sao còn có mặt mũi nói ra như thể đó là lẽ tất nhiên vậy?
“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Tần Quân Dao cảm thấy gần đây mình nên tìm bác sĩ nha khoa khám một lượt, nếu không cô sẽ nghiến hỏng cả hàm răng mất.
Chẳng bao lâu sau, hai người đi tới tầng lầu của công ty Tần Quân Dao.
Quy mô của công ty Kiều Lan Nữ này hơi vượt quá sức tưởng tượng của Lâm Trạch Dương, chiếm trọn ba tầng của tòa cao ốc nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng này.
Tầng thứ nhất của công ty là khu nghỉ ngơi, bên trong đã chuẩn bị sẵn khu cung cấp đồ uống, có đủ các loại cà phê đến từ hàng quán nổi tiếng, cũng có phòng làm việc chuyên dùng để mài cà phê hạt và pha cà phê, đồ tráng miệng ở đây cũng muốn gì có đó.
Bên cạnh khu cung cấp đồ uống là phòng tập thể thao, bên trong phòng tập thể thao có đủ loại máy móc tập luyện, thậm chí còn thuê cả huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp tới đây hỗ trợ việc luyện tập.
Chỉ cần nhìn tầng thứ nhất thôi cũng đủ hiểu công ty này của Tần Quân Dao giàu nứt đố đổ vách tới mức nào.
Qua lời nói của Tần Quân Dao, Lâm Trạch Dương còn biết được, công ty Kiều Lan Nữ này có khoảng gần năm trăm nhân công, đây có thể coi như một doanh nghiệp lớn.
Điều khiến cho Lâm Trạch Dương chú ý chính là, lĩnh vực hoạt động của công ty này chủ yếu là kinh doanh nội y dành cho phụ nữ, nhân viên nữ của công ty chiếm tỷ lệ áp đảo phái nam, tỷ lệ phải lên tới chín mươi phần trăm.
Hay nói cách khác, nơi này chẳng khác gì Nữ Nhi Quốc cả.
Lâm Trạch Dương nghĩ đến đây thì không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng, anh thầm nghĩ: Trời ạ, toàn bộ công ty này đều là nữ, anh em ta đâu thể nào chịu được
Được rồi các người đẹp, anh tới đây!
Nghĩ đến những ngày tháng sau này toàn được làm việc cùng phải nữ, vừa ngẩng đầu đã trông thấy gái xinh, cúi đầu cũng thấy gái xinh, Lâm Trạch Dương bắt đầu cảm thấy vô cùng mong đợi công việc sắp tới này.
“Nhìn cái kiểu chảy nước miếng chẳng khác gì loài gấu thấy mồi của anh đi, nhỏ hết vào cổ áo rồi kìa!” Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Đâu có đâu có, tôi chảy nước miếng lúc nào?” Lâm Trạch Dương vội vàng duỗi tay lau, ngay sau đó mới nhận ra bản thân mình không hề chảy nước miếng, sắc mặt dần trở nên hổ thẹn.
Nhưng Lâm Trạch Dương chẳng bao lâu sau đã lấy lại vẻ chính đáng, nói: “Gần đây hay bị tê tay mỏi chân, cơ thể không nghe theo lệnh của não bộ, cô đừng để ý tới làm gì.”
Tần Quân Dao không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt xem thường, cho dù anh có bịa thì cũng nên lấy một lý do hợp lý chứ, tại sao lại dùng cái cớ như tê tay, mỏi chân vậy hả…
“Nhưng nói đi nói lại, làm sao mà cô gây dựng được một công ty lớn như vậy, đừng trả lời là tự cô cố gắng kinh doanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cô vẫn còn trẻ như vậy, không thể nào làm được chuyện này.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ rất hứng thú mà nhìn về phía Tần Quân Dao.
Tần Quân Dao cau mày, không trả lời Lâm Trạch Dương.
Công ty này quả thật không phải do Tần Quân Dao dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một thân một mình nuôi cho nó lớn mạnh, lúc ấy Tần Quân Dao đã hoàn thành một nhiệm vụ một rất quan trọng, công ty này là thù lao nhiệm vụ của lần đó.
Công ty này còn có một bộ phận xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài, là trung tâm vận chuyển tin tức của tổ chức đặc công sau lưng Tần Quân Dao, vật nên Tần Quân Dao đã tập trung hầu hết mọi nguồn lực vào bộ phận này.
Đương nhiên, những chuyện này đều không quan trọng.
Bây giờ Tần Quân Dao chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Lâm Trạch Dương.
Sau khi tiện tay ném Lâm Trạch Dương tới bộ phận tiêu thụ, Tần Quân Dao hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm rồi rời khỏi đó.
À, không đúng, phải nói Tần Quân Dao rất vô trách nhiệm giao cho Lâm Trạch Dương một mệnh lệnh cực kỳ vô trách nhiệm rồi mới rời đi một cách vô trách nhiệm.
“Trong một tháng, doanh số bán hàng phải đạt tới một trăm vạn.”
Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lâm Trạch Dương nhận được với tư cách là một nhân viên bán hàng bình thường nhất dưới trướng Tần Quân Dao.