Cường Giả Đô Thị

Chương 137




Rễ cây vừa chạm vào Vẫn thiết kim đao thì giống hệt như miếng đậu hũ, nhanh chóng bị cắt nát. Ánh mắt Dương Thiên lóe lên, không ngừng vung đao chém đứt những rễ cây đang điên cuồng nhảy múa trước mặt.

Vẫn thiết kim đao dày hơn sắt hàng trăm lần, trọng lượng cũng kinh người! Rễ cây rơi rụng lả tả.

Jack ở phía xa nhìn thấy hành động này của Dương Thiên thì hai mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Đây là thứ binh khí thần kỳ gì vậy?

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ tham lam!

Hầu hết những dị năng giả đều chiến đấu dựa vào dị năng của mình. Không phải bọn họ không cần vũ khí, mà là vì nguyên liệu để chế tạo vũ khí quá khó kiếm!

Sắt là loại kim loại tốt nhất, thường được dùng để chế tạo binh khí, nhưng cũng không có tác dụng gì đối với cường giả cấp F, không tăng sức chiến đấu được!

Tuy nhiên, cũng có một số dị năng giả may mắn có được một số loại thiên thạch hay khoáng sản quý hiếm gì đó, sau đó lại bỏ một số tiền lớn để chế tạo một loại binh khí phù hợp với mình. Một khí có được binh khí, sức chiến đấu của cường giả đó lập tức sẽ tăng lên vài lần!

Tuy nhiên những cường giả đó hầu như đều là từ cấp B trở lên!

Giống như cường giả mạnh nhất thế giới Long Kinh Thiên vậy, ông ta có một thần binh vô địch, đó là kiếm Tử Vi, sắc bén kinh người. Cho dù là một thức tỉnh giả thân thể cấp A thì cũng có thể dễ dàng bị chặt thành hai đoạn!

Hoặc ví dụ như cường giả Lôi thần cấp S của Liên minh chúng thần bọn họ, ông ta có một thanh lôi chùy khổng lồ nặng đến một trăm nghìn cân! Chỉ cần đập một cái thì một ngọn núi cũng có thể bị san bằng!

Thanh đao trong tay Dương Thiên tất nhiên không có uy lực lớn đến như thế, nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, vừa vặn để đối phó với một cường giả hệ mộc như Jack.

Sắc mặt của Jack trở nên u ám, anh ta nhìn Dương Thiên. Cứ tưởng Dương Thiên dễ đối phó, nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ cuối cùng lại xảy ra biến cố như thế.

Có Vẫn thiết kim đao, anh ta không thể làm gì được Dương Thiên.

Đương nhiên, Dương Thiên bị nhiều rễ cây ngăn cản như vậy, cũng không tiếp cận được với Jack.



Hai bên chỉ có thể nói là thế lực ngang nhau.

Gương mặt của Jack đột nhiên biến đổi, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cậu thực sự khiến người ta phải kinh ngạc đấy. Tôi đúng là không làm gì được cậu! Nhưng cậu nghĩ tôi đến đây mà không chuẩn bị gì sao?” Cô bé được gọi là Tiểu Nam Nam kia hình như rất quan trọng đối với cậu nhỉ?”

Dương Thiên lập tức giật mình, Jack nói câu này có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ?

...

Phía nhóm người Dương Lộ Tâm...

Nhóm của Đới Văn Quân đã xong xuôi mọi chuyện, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Anh ta quay sang nói với Dương Lộ Tâm: “Lộ Tâm, bọn anh về trước đây, em và Dương Thiên nhớ ngày kia tới dự lễ khai trương của bọn anh nhé.”

Dương Lộ Tâm mỉm cười gật đầu. Tất nhiên cô ta sẽ đến, nhưng không đi cùng Dương Thiên.

Bây giờ cô ta chỉ chờ Dương Thiên trở về, sau đó sẽ nói rõ với hắn, từ nay về sau cô ta không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với hắn nữa.

Mấy người đang nói chuyện thì đột nhiên có mấy người đàn ông ngoại quốc đi tới bên cạnh Dương Lộ Tâm.

Không đợi cô ta phản ứng lại, mấy người này đã bắt lấy Tiểu Nam Nam.

“Các người... Các người muốn làm gì hả? Tiểu Nam Nam? Dương Lộ Tâm nhìn thấy Tiểu Nam Nam bị bắt thì vội vàng tiến lên muốn giành lại cô bé.

“Cút!” Một người đàn ông ngoại quốc lập tức đẩy Dương Lộ Tâm một cái, cô ta ngã lăn ra đất.

Đới Văn Quân thấy thế thì vội vàng tiến lên, mấy người của câu lạc bộ võ thuật cũng lập tức ngăn mấy người đàn ông ngoại quốc đó lại.



“Các anh là ai? Sao lại dám bắt cóc trẻ con? Các anh dám bắt nạt người Hoa Hạ chúng tôi à?” Đới Văn Quân hung hăng nói.

“Hừ! Không phải việc của mày!” Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác, ở đâu nhảy ra mấy thằng ranh thế này.

“Đàn anh!” Dương Lộ Tâm ngã trên mặt đất, không màng đau đớn mà vội vã bò dậy. Cô ta đi hơi khập khiễng, vừa rồi đầu gối của cô ta đã bị thương.

“Lộ Tâm, em yên tâm, có bọn anh ở đây, những người này không thể đưa Tiểu Nam Nam đi được đâu!” Đới Văn Quân nói thẳng.

“Hu hu... Chị Lộ Tâm cứu em...” Tiểu Nam Nam bị mấy người đàn ông ngoại quốc bắt lấy, không giãy dụa được, sợ hãi khóc ầm lên.

“Lên!” Đới Văn Quân ra lệnh cho mấy người phía sau.

Đới Văn Quân dẫn đầu tiến lên, tung một cú đấm về phía trước. Người đàn ông kia nghiêng người né tránh, nhưng Đới Văn Quân đã nhanh chóng đá một cái vào lưng ông ta.

Bốp!

Mặc dù cú đá này vô cùng chuẩn xác, nhưng Đới Văn Quân lại cảm thấy như mình vừa đá vào một tảng đá cứng rắn, chân phản anh ta tê dại.

Người đàn ông ngoại quốc tức giận, tung một nắm đấm ra. Đới Văn Quân nhanh chóng né đi, đồng thời đấm một quyền lên người ông ta.

Bốp!

Âm thanh giống như trống đồng, Đới Văn Quân cảm thấy xương cánh tay của mình vỡ vụn rồi!

Cơ thể người đàn ông ngoại quốc này giống như làm bằng sắt thép vậy, Đới Văn Quân dốc toàn lực cũng không thể phá vỡ hàng phòng ngự của ông ta.

Anh ta tiếp tục tung ra mấy chiêu thức liên tiếp, Đới Văn Quân rất linh hoạt, đòn tấn công nào cũng rơi trên người người đàn ông kia, nhưng lại không có bất cứ tác dụng nào.

Hả?