Cường Giả Đô Thị

Chương 105




Mặc dù lần này đoạt được mười chín Nhụy hoa màu tím, số lượng thành viên của Long tổ tăng lên nhưng nhìn chung mà nói thì vẫn không đủ.

Tu luyện không có kết quả, Dương Thiên đành nằm ở trong sân, nhìn chằm chằm bầu trời.

Hắn đột nhiên nhớ tới cha mẹ mình. Bọn họ vất vả nửa đời người rồi, hơn nữa hắn cũng đã hứa với em gái là sẽ nhanh chóng về thăm con bé.

Nhưng đã mấy tháng rồi mà hắn không trở về.

Dương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định mua một căn nhà, sau đó sẽ đưa cha mẹ tới đây sinh sống cùng mình. Em gái cũng có thể chuyển đến đây học, đến lúc đó, gia đình hắn có thể quây quần bên nhau, muốn gặp nhau lúc nào cũng được.

Dương Thiên càng nghĩ càng thấy hưng phấn, lập tức bắt tay vào làm luôn.

Hắn bắt taxi đến một cơ sở bất động sản ở trung tâm thành phố.

“Chào anh, anh muốn mua nhà sao?” Một nhân viên bán hàng nhìn thấy Dương Thiên thì lập tức tiến lên chào hỏi.

Dương Thiên gật đầu.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy ra một tập tài liệu, bên trong là những kiểu nhà, có biệt thự, có chung cư, có nhà cho thuê. Tất cả các hình ảnh vô cùng rõ ràng, còn chụp rõ cả nội thất và kiến trúc bên trong. Không cần tới tận nơi cũng có thể chọn được cho mình một ngôi nhà ưng ý.

“Ồ, Dương Thiên, sao cậu lại ở đây?” Đột nhiên, một giọng nói ngạc nhiên vang lên sau lưng Dương Thiên.



Dương Thiên quay đầu lại, không ngờ lại là Tần Ngữ Huyên, và còn cả người bạn trai của cô- Chu Dật Phong.

“Chào cậu, Tần Ngữ Huyên.” Dương Thiên chào hỏi cô. Trong lòng hắn đã không còn chút ý nghĩ vào với Tần Ngữ Huyên, sau chuyện lần trước ở trường học, hắn cũng chỉ xem cô như những người bạn học bình thường khác.

Dương Thiên không chào hỏi Chu Phong Dật, mặc dù hắn không có chút ý nghĩ nào với Tần Ngữ Huyên nhưng vẫn cảm thấy không có chút hảo cảm nào với Chu Dật Phong.

“Nhìn dáng vẻ này của bạn học Dương Thiên là tới đây mua nhà à?” Chu Dật Phong chủ động lên tiếng: “Trùng hợp quá, tôi cũng tới xem giúp Ngữ Huyên xem có nơi nào tốt không.”

Dương Thiên không để ý tới cậu ta, ánh mắt chăm chú quan sát một ngôi biệt thự trong album.

Chu Dật Phong nhìn thấy hình ảnh mà Dương Thiên đang xem, cậu ta khinh thường nói: “Ồ, đó là một biệt thự xa hoa ở ngay khu đô thị, một cái ít nhất cũng phải tám mươi triệu. Dương Thiên, cậu mua nổi không?”

Tần Ngữ Huyên cũng nhìn thấy, cô khó hiểu nhìn Dương Thiên. Cô và Dương Thiên là bạn học suốt ba năm, tất nhiên biết được gia cảnh nhà hắn.

Cha mẹ Dương Thiên chỉ là nông dân bình thường, hắn còn một cô em gái nữa, gia đình chỉ sống ở khu bình dân.

“Dương Thiên, khu đó đắt lắm. Tôi biết một khu cho thuê nhà rẻ lắm, một tháng chỉ mất 800 tệ thôi, chỉ có điều phòng hơi nhỏ một chút.” Tần Ngữ Huyên nói. Thực ra cô cũng xuất phát từ ý tốt, chỉ có điều tất cả mọi ấn tượng của cô chỉ dừng lại ở Dương Thiên hồi cấp ba, thời gian hắn yếu đuối, hèn mọn và kém cỏi nhất.

“Cô có thể dẫn tôi đi xem biệt thự này không?” Dương Thiên nhìn về phía nhân viên bán hàng, nói.

Người nhân viên bán hàng kia ban đầu còn khách khí với Dương Thiên, nhưng sau khi nghe Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên- hai người vừa nhìn đã biết là người có tiền nói thì trong lòng hơi dao động. Cô ta biết Dương Thiên không có tiền.

Căn biệt thự mà Dương Thiên nói có giá một trăm triệu, cô ta cảm thấy Dương Thiên chắc chỉ tới xem một cái rồi đi thôi, xem cho đã con mắt chứ không có tiền để mua.



Cô ta cảm thấy Dương Thiên chỉ đến xem thôi, nên trong lòng âm thầm nảy sinh ra một suy nghĩ.

Cô ta là nhân viên bán hàng ưu tú nhất ở đây, tháng nào cũng là người có doanh thu cao nhất. Bởi vì cô ta có thể phán đoán được khách hàng nào là khách hàng quan trọng, khách hàng nào là khách hàng không mua nổi nhà.

Lúc mới gặp Dương Thiên, cô ta cảm thấy khí chất của Dương Thiên không tồi, cứ tưởng là phú nhị đại nơi nào nên vô cùng nhiệt tình săn đón. Nhưng sau khi Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên đến, từ miệng bọn họ nghe được tình hình thực tế của Dương Thiên thì trong lòng cô ta đã không còn mặn mà nữa.

“Ngại quá, tôi vẫn còn việc ở đây nên không đưa anh đi được. Để tôi bảo Tiểu Vũ đưa anh đến đó.” Nhân viên bán hàng vẫn nở nụ cười nghề nghiệp, nói với Dương Thiên.

Dương Thiên gật đầu, hắn cũng không quan tâm lắm, chỉ cần có người dẫn hắn đi xem nhà là được.

“Tiểu Vũ, lại đây. Cô dẫn vị khách này đến thăm căn biệt thự này một chút!” Nhân viên bán hàng kia có vẻ như là trưởng nhóm của một nhóm nhỏ, lập tức ra lệnh cho một cô gái nhỏ đang ngồi đọc sách ở phía trước.

Hạ Tiểu Vũ là sinh viên năm cuối, bây giờ đang làm thực tập sinh ở đây. Cô đã vào công ty được nửa tháng rồi, nhưng bởi vì không giỏi nói chuyện, hơn nữa lại dễ ngại ngùng, thế nên chưa giao dịch thành công được một lần nào.

Lúc không có việc gì làm, cô thường ngồi đọc sách. Lúc này, Hạ Tiểu Vũ đang đọc sách thì lại nghe thấy chị Lý gọi mình, thế nên vội vàng chạy tới.

Hạ Tiểu Vũ nhanh chóng chào hỏi chị Lý: “Chị Lý, chị tìm em ạ?”

Hạ Tiểu Vũ rất khâm phục chị Lý, cô đã tới công ty nửa tháng, trong nửa tháng đó, chị Lý đã bán được mười sáu căn hộ, gần như mỗi ngày bán được một căn. Tính tiền hoa hồng như thế là đã được hơn một trăm nghìn tệ rồi. Cô cũng muốn tài năng như chị Lý, bán được nhiều như thế, nhưng lại chẳng thể học được.

“Tiểu Vũ, vị khách này muốn tới xem biệt thự, cô dẫn anh ấy đi xem, giới thiệu cho anh ấy một chút!” Chị Lý cười nói.