Chương 1: Bất ngờ làm cha
"Bang ca, cái bí tịch mà anh dạy em cách cua các em gái thật là thần kỳ, em đây thật sự đã cua được một tiểu thư danh giá."
Lâm Trạch Dương đứng ở phía sau quầy bar, nhận chiếc điện thoại di động mà đối phương đưa đến, trong ảnh chụp, là nam nữ đang ôm nhau, người đàn ông có vẻ mặt hèn mọn, người phụ nữ có diện mạo không tệ, dáng người nóng bỏng, vẻ mặt hạnh phúc.
"Ha ha, sự hài lòng của khách hàng là mục đích của tôi, luôn trước sau như một." Lâm Trạch Dương mỉm cười, trả điện thoại di động lại.
Lâm Trạch Dương, nam, 26 tuổi, là bartender trong quán bar nhỏ này.
Trên thực tế, phần lớn thời gian làm việc của hắn không phải để pha chế rượu, mà là để truyền thụ kinh nghiệm phong phú về phương diện tình cảm nam nữ cho những người đàn ông độc thân đã nghe danh mà đến này, được người ta tặng cho biệt danh là Bang ca.
Về biệt danh này, ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã cự tuyệt, dù sao thì, từ trước đến nay hắn vẫn là một xử nam ngây thơ.
Nhưng, điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc hắn rải thức ăn cho chó trên mạng, làm người thầy chỉ dạy tình cảm cho người khác.
Tài khoản mạng “Anh Bang dạy em bạch bạch bạch” đã có hơn 3000 người bạn tốt, trở thành biển quảng cáo xứng đáng với danh xưng cây rụng tiền của quán bar nhỏ này.
*Note: Bạch bạch bạch ở tên của Lâm Trạch Dương là tiếng phát ra khi ấy XXOO, tiếng cơ thể, da thịt v·a c·hạm vào ý, có thể vỗ tay để thử.*
Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Lâm Trạch Dương cũng tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc là do kỹ thuật tán gái của hắn truyền dạy có tác dụng, hay là Bentley, Porsche của những tên giàu có mập mạp này đã bắt được trái tim của các em gái.
"Anh Bang, sự hiểu biết của anh về vấn đề nữ tính đã xâm nhập sâu vào tận trong xương tủy, tôi rất tò mò, rốt cuộc anh đã trêu chọc bao nhiêu phụ nữ, lấy trăm làm đơn vị, lấy ngàn làm đơn vị, hay là…"
Mấy tên giàu có mập mạp hỏi ra những câu đã quanh quẩn ở trong lòng thật lâu, dù sao, Bang ca có thể trở thành Thần Cupid trong giới tình cảm, Napoleon trong đám đàn ông, nhất định đã có không ít kinh nghiệm thành công.
Nhưng mà, hắn lại có thể bảo trì trạng thái tinh thần tốt như vậy trong khoảng thời gian dài hẹn chich và còn có gút mắc về tình cảm, nhất định là có bí tịch bổ thận vô cùng xịn xò, đây mới là trọng điểm mà mọi người chú ý.
Đối với việc này, Lâm Trạch Dương chỉ mỉm cười, vừa định nói mình còn đang vì tình yêu hồn nhiên mà thủ thân như ngọc, thì lại có một âm thanh ngây thơ đột nhiên vang lên: "Baba."
Mọi người theo tiếng động mà nhìn lại, chỉ thấy một cô bé khoảng chừng 3, 4 tuổi, đeo chiếc túi hoạt hình đáng yêu, vụng về chen chúc đến trước quầy bar.
"Mẹ kiếp, quán bar của chúng ta tạo ra lợi ích cho công chúng nhiều như vậy sao? Những đứa trẻ chưa cai sữa cũng có thể tới đây trải nghiệm cuộc sống à."
Một đám đàn ông cảm thấy thú vị, rất tò mò là vị cha mẹ nào không nên thân, đưa đứa nhỏ như vậy đi chơi đêm.
Phải biết rằng, quán bar này chính là nơi nổi tiếng về việc phát sinh tình một đêm nha.
"Baba, bảo bảo tìm người thật mệt nha." Cô bé chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Con, con gọi chú là gì cơ?"
Lâm Trạch Dương sửng sốt, trong ánh mắt kh·iếp sợ của những người đang xem, mặt đã đỏ lên, đây là người nào nhàm chán quá mà nghĩ ra trò đùa à.
"Ba là ba của con, con là con gái của ba." Cô bé nói một cách giòn giã, giống như sợ Lâm Trạch Dương không thừa nhận, cố ý gia tăng thanh âm.
"Bang ca à, nhìn không ra nha, con gái của anh đã lớn như vậy rồi." Một đám phú nhị đại (giàu đời hai, bố mẹ giàu) ngược lại đã hít một hơi khí lạnh, chân thành kính nể nói: "Anh cả ngày dạy cho chúng tôi biết tán gái như thế nào, chẳng lẽ, chị dâu không ghen một chút nào sao?"
"Không phải, cô bé à, con nhìn rõ đi, chú thật sự không phải là ba của con." Lâm Trạch Dương giải thích.
Nghe vậy, đám phú nhị đại này lập tức lâm vào trầm tư, đoán xem đây có phải là lớp dạy kèm tạm thời dành cho bọn họ của Bang ca hay không, ngụ ý ở đâu đây?
"Nó là con gái của anh, nếu giả bao đổi."
Đột nhiên, một tuyệt thế mỹ nữ dáng người thon dài, mặc quần da màu đen, đi vào, ôm cô bé vào trong ngực.
"Oa, đây là chị Bang sao?"
"Mẹ kiếp, cực phẩm nha Bang ca, quả nhiên là Bang ca của tôi, lợi hại, anh giai của em."
Phú nhị đại lại hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng đồng thời hiện lên bốn chữ: Vô cùng bái phục.
Nếu như nói, những người phụ nữ bọn họ từng ngủ qua, cũng coi như là Bạch Phú Mỹ, như vậy thì người phụ nữ cao quý trước mắt này đây, quả thực chính là nữ thần không dính khói lửa nhân gian mà.
Dáng người cao gầy, đùi đã chiếm một nửa, giải thích một cách đầy đủ cái gì gọi là người phụ nữ chân dài 171.
Vòng eo mảnh khảnh như liễu, đồi núi vểnh lên như núi, vóc người vốn yểu điệu, cố tình ngực lại cao ngất dị thường, đường cong thật kinh tâm động phách.
Chỉ riêng vóc người hoàn mỹ này còn chưa đủ, hết lần này tới lần khác gương mặt của đối phương còn tuyệt đến nỗi không nhìn ra một tý khuyết điểm nào, so với ngôi sao hạng nhất thường xem trên TV còn đẹp hơn.
Bang ca ơi Bang ca, chị dâu đã xinh đẹp như vậy rồi, mà anh còn không thành thật ở nhà, vậy mà còn ra ngoài gây chuyện, như vậy có thật sự tốt hay không
"Cô là…" Lâm Trạch Dương nhìn thấy đối phương, thân thể theo bản năng mà chấn động.
"Bốn năm trước, Khách sạn Thuyền buồm Dubai." Tần Quân Dao lạnh như băng nói.
"Tôi nhớ rồi, đêm đó chúng ta đã làm." Khi Lâm Trạch Dương nói lời này không phải có b·iểu t·ình hồi tưởng, ngược lại mang theo vẻ mặt tức giận.
CMN, bốn năm trước, bản thân mình vẫn chưa có rửa tay gác kiếm, ở Dubai để thực hiện một nhiệm vụ, ban đêm nhàm chán, vốn định ở quán bar uống một ít rượu, không nghĩ tới lại đụng phải một người phụ nữ trên mọi phương diện đều khiến hắn không thể kháng cự, cũng chính là vị trước mắt này.
Đáng lẽ, ngày tốt rượu ngon, sau khi uống rượu triền miên, làm chút chuyện người lớn đều hiểu cũng không có gì đáng trách.
Nhưng, ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương tỉnh lại, phát hiện đối phương đã biến mất, ở trên giường lại phát hiện ra 500 đôla.
Mẹ nó nữa, coi mình thành cái gì rồi?
Mà thôi, cô hiểu lầm thân phận của tôi thì có thể nhịn, dù sao trong quán bar cũng hỗn hợp đủ loại người, hai người lại chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả bạn bè cũng không tính, nhiều nhất chỉ được xem như bạn chich, coi mình thành cái gì cũng không quá đáng trách.
Nhưng mấu chốt ở đây là là, lần đầu tiên của ông đây chỉ đáng giá 500 đô thôi sao?
Nghĩ rằng mình đường đường là một đời Binh Vương Long Nha, cũng là một nam thần 18cm, một đêm chín lần cũng không ngã, chỉ đáng giá cái giá này thì cũng quá c·hôn v·ùi người khác rồi.
Cho nên, một đêm đó, Lâm Trạch Dương đã cố gắng quên đi đoạn quá khứ không thể chịu nổi kia, thế cho nên hiện giờ dù đã rửa tay gác kiếm trở về Hoa Hạ, vẫn tự cho mình là xử nam ngây thơ.
Ai ngờ, người đàn bà này vậy mà lại xuất hiện trước mặt mình, còn mang theo một cô…
"Không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi làm sao lại bất ngờ làm cha rồi?" Lâm Trạch Dương tức giận nói.
"Tôi không có thời gian giải thích với anh, tóm lại, Manh Manh là con gái ruột của anh, con bé năm nay 3 tuổi, anh tính toán thời gian một chút chắc cũng không khó để tính ra, trong thẻ này có 1 triệu đô la, đủ để anh nuôi nấng con bé thành người."
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Quân Dao vẫn luôn lạnh như băng, cũng mặc kệ b·iểu t·ình của Lâm Trạch Dương khó coi giống như một quả cà tím sương giá, cúi người ôm chặt con gái, thì thầm nói: "Manh Manh, mẹ có việc nhất định phải đi làm, sau này, con sống với người đàn ông này, ông ấy là cha của con."
"Biết rồi mẹ, Manh Manh sẽ ngoan." Cô bé bĩu cái môi nhỏ nhắn, rất miễn cưỡng gật đầu.
"Mẹ đi đây." Tần Quân Dao sờ sờ đầu của con gái lần cuối cùng, rồi dứt khoát xoay người rời khỏi quán bar.
"Này, tôi đang hỏi cô là người kiểu gì thế, vô duyên vô cớ đưa cho tôi một đứa con gái, cô nói nó là thì nó là con tôi à." Lâm Trạch Dương tức giận ầm ĩ hét lên, nói xong đã muốn đuổi theo.
"Ba ba, đừng đi, Manh Manh sợ." Cô bé giữ chặt tay Lâm Trạch Dương.
Thân thể Lâm Trạch Dương cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía cô bé.