Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cường Giả Điên Khùng

Chương 8: Kẻ phiền phức




Chương 8: Kẻ phiền phức

Diệp Phi đi ra ngoài, theo lời chỉ dẫn của Diệp Tư, hắn tìm đến một tòa nhà văn phòng ở ngay sát trung tâm. Tòa nhà này từ ngoài nhìn vào rất hoành tráng, cũng không biết cao bao nhiêu tầng, bên ngoài được lắp hoàn toàn bằng kính, trước cửa là đài phun nước và hàng cây xanh rợp bóng, từ phong cách kiến trúc cho đến phong thủy đều vô cùng hài hòa.

Bước vào đại sảnh, Diệp Phi nhanh chóng tìm đến quầy lễ tân để báo danh, tiếp tân là một cô gái còn rất trẻ, mới có hơn hai mươi, tóc nâu, da trắng, nhìn chung cũng có chút nhan sắc. Lúc đến đây, Diệp Phi cũng chỉnh trang lại chút ít, tuy cách ăn mặc và tướng mạo của hắn hết sức bình thường, nhưng từ trên người hắn toát ra vẻ nam tính khó tả. Nữ tiếp tân thấy hắn liền si mê, liên tục nháy mắt đưa tình với hắn, còn khéo léo đưa cho mảnh giấy ghi lại số điện thoại cô ta. Có điều, Diệp Phi nào phải là loại người đói quá ăn bậy, bên ngoài cũng không tỏ ra quá kích động, chỉ gật đầu cười một cái, rồi theo sự chỉ dẫn tìm đến phòng chờ.

Vừa mới đến gần cửa đã nghe thấy âm thanh huyên náo, trong phòng có khoảng vài ba chục người, bọn họ đều là những thanh niên còn rất trẻ, đang chờ đợi để được phỏng vấn.

Trước khi vào đây, Diệp Phi cũng có nghe qua, đây là một tập đoàn chuyên về mảng thiết kế thời trang rất có tiếng, hiện tại bọn họ đang có chương trình tuyển thêm nhân sự, thông báo vừa ra, tự nhiên thu hút được nhiều người muốn đến thử sức.

Trong phòng an trí nhiều bàn ghế, Diệp Phi tùy tiện tìm một chỗ còn bỏ trống rồi ngồi xuống. Còn chưa kịp ngồi nóng đít, bên vai cảm giác có ai đó chạm vào.

- Vị tiểu ca này, cậu làm ơn ngồi dịch ra đôi chút được không!? Cậu ngồi ở đó khuất mất ánh sáng của tôi rồi.

Diệp Phi quay lưng lại, người nói với hắn là một thanh niên khoảng tầm 21 22 tuổi, mái tóc xoăn bóng bẩy điệu nghệ, đeo kính cận, đặc biệt cái mũi tẹt đến mức như thể có ai đó ấn xuống dưới khuôn mặt, thân hình tương đối ngoại cỡ.

Theo như lời đối phương đề nghị, bấy giờ Diệp Phi mới để ý, đúng là vị trí của hắn chắn ngang so với cửa chính, chỉ có điều nói hắn chặn mất ánh sáng thì quả thực có điểm phóng đại, hơn nữa trần nhà bật đèn sáng choang, căn bản không thiếu ánh sáng đến mức phải trông chờ vào ánh sáng bên ngoài.

Tuy vậy, Diệp Phi cũng không nhiều lời, liền tùy ý lách sang một bên. Tên mập mạp thấy thế, thần sắc mới tỏ ra thỏa mãn, ngón tay cái giơ lên.

Bỗng lúc này, nghe hai thanh niên bàn bên thảo luận. Một người có thân hình gầy gò hỏi:

- Ê, Tiểu Minh, cậu có mang tài liệu tiếng Pháp theo không? Cho tôi mượn tham khảo tý.



Người thanh niên gọi là Tiểu Minh gật đầu đáp:

- Ân, tôi có mang theo một cuốn đây. Bất quá tôi nói thật với cậu, mấy câu của cậu căn bản không có trong tài liệu đâu.

Người thanh niên gầy gò nghe xong thì ỉu xìu:

- Thật vậy sao? Xui quá, hôm nay tôi quên mang theo tờ đáp án. Vậy Tiểu Minh cậu có nhận biết mấy câu này không, chỉ giúp tôi!

Người thanh niên gọi là Tiểu Minh kia lại đáp:

- Thú thực mấy câu đầu tôi chỉ nhớ mang máng, có điều mấy câu sau hình như tôi cũng nắm chắc vài thành đấy.

Người thanh niên gầy gò lập tức kinh hỉ:

- Thật ư? Cậu mau mau giảng giải giúp tôi, xong việc tôi mời cậu đi ăn.

- Hứa danh dự đó nhé!

Nghe hai người này thảo luận, lúc này Diệp Phi mới nhớ ra, muốn làm việc trong bất kỳ một công ty tập đoàn nào, nhân viên không những phải am hiểu về những kỹ năng chuyên môn, ngoài ra cần phải biết một chút ngoại ngữ, khó trách, trong phòng mỗi người một việc, một mặt vừa chuẩn bị tốt cho màn phỏng vấn, một mặt ôn luyện kỹ kiến thức thời trang, ngoại ngữ.

Bỗng nhiên tên mập mạp tự ý xen ngang:



- Này, hai cái cậu kia! Các cậu định làm gì vậy? Có biết làm vậy gây ảnh hưởng đến người khác không? Cậu nhìn gì? Là tôi gọi cậu đó! Cậu đi ứng tuyển lại không chịu chuẩn bị trước, nước đến chân mới lo nhảy, đến mấy câu ngoại ngữ đơn giản cũng không biết phải đi hỏi người khác. Cậu có biết mình làm vậy là thờ ơ với chính tương lai của mình không? Còn cậu nữa, cậu tên là Tiểu Minh hả? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu nhắc bài cho cậu ta cũng tức là làm hại chính cậu ta, thậm chí còn làm hại cả tập thể này, khiến người ta đánh gia sai về thực lực, giả tỷ cậu này qua cửa, lúc đó làm việc không hiệu quả, có phải trở thành gánh nặng của cả công ty, kéo cả tập đoàn vững mạnh này đi xuống rồi không?... Nói! Cậu rốt cuộc là gián điệp do công ty nào phái đến?

Tên mập mạp vừa nói đã làm ngay một tràng, Diệp Phi có phần tức cười, nhìn không ra gã mập lại là một kẻ ty tiện, ôm một bụng đạo lý. Khó trách lúc trước gã mập luôn miệng phàn nàn chuyện phòng thiếu ánh sáng.

Đang yên đang lành, tự nhiên lại bị mắng bằng những lời hết sức cay nghiệt, sắc mặt hai gã thanh niên lúc đỏ lúc xanh, khó coi đến cực điểm. Gã tên là Tiểu Minh nhịn không được trừng mắt quát:

- Anh là ai từ chỗ nào chui ra thế? Rốt cuộc có ý gì? Nếu hôm nay anh không giải thích một cách rõ ràng thì đừng mong chúng tôi dễ dàng bỏ qua đâu.

Vừa nói, gã đồng thời sắn tay áo lên.

Gã mập mạp thấy thế lập tức nhảy dựng:

- A, cậu kia cậu định làm gì, rốt cuộc cậu có còn là con người nữa không? Cậu có nhận thức được mình làm như thế chính là vong ơn bội nghĩa với chính người đã có lòng tốt giúp cậu nhận ra cái sai của mình. Với tư cách một công dân văn minh cấp tiến, cậu sao có thể hành xử như vậy được,...

- Tên mập c·hết bầm, ai cần mày giúp đỡ mà nói ân nghĩa gì ở đây.

Gã thanh niên gầy gò chỉ mặt mắng.

Ba tên này lời qua tiếng lại, nghe đến độ điếc cả tai, nhất là tên mập cứ mở miệng lại phun ra cả tràng đạo lý, ở lâu với hắn chắc cũng phát điên. Nhiều người chịu không nổi, nhất tề quay sang nhắc nhở ba gã. Diệp Phi vội vo cục giấy nhét vào tai, miễn cảm thấy phiền.

Đúng lúc này, Diệp Phi vô tình đánh rơi cây bút xuống sàn, vừa vặn rơi trúng chân một nữ tử ngồi ngay gần đó. Cúi xuống thì bất tiện, hắn bèn nhẹ nhàng nói với cô gái:



- Tiểu tỷ, cô có thể bớt chút thời gian quý giá cúi đầu xuống nhặt giúp tôi cây bút được không?

Nghe cách nói chuyện hóm hỉnh của hắn, thiếu nữ vội che miệng cười, vui vẻ đáp ứng, cúi xuống nhặt cây bút lên.

Nhưng ngay sau đó một tiếng quát làm cô ta giật mình:

- Này, vị bằng hữu kia! Sao cậu có thể nhẫn tâm đối xử như vậy với một nữ tử liễu yếu đào tơ! Rốt cuộc cậu có còn là đàn ông nữa không? Không biết tự mình vận động hả?

Lần này, tiếp tục lại là tên mập đeo kính.

Diệp Phi đột nhiên ánh mắt rét lạnh, hắn đã thu diễm hết mức có thể, nhưng không đồng nghĩa hắn chấp nhận có kẻ khinh nhờn. Không đợi tên mập luyên thuyên hết câu, chiếc bút bi tựa như hóa thành kim tiễn trực tiếp phóng thẳng đến người gã, phập một tiếng, chỉ thấy nó trực tiếp cắm lên tường n·gập s·âu quá nửa, vị trí nằm ngay sát cổ họng tên mập mạp, nhất thời làm gã sống lưng lạnh buốt, toàn thân đổ mồ hôi hột, sợ đến mức không dám hè môi nửa lời.

Tình huống diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như không có ai kịp phát giác, duy chỉ có thiếu nữ nhặt giúp cây bút và hai gã thanh niên lúc trước lời qua tiếng lại với tên mập tận mắt chứng kiến. Bọn họ ba người nhất thời miệng há to phảng phất có thể nhét vào một quả trứng, trố mắt kinh hãi. Cao thủ, không sai được đây nhất định là cao thủ, ba người đều có chung nhận định. Trong khi đó người thanh niên gầy gò và đồng bạn tâm trạng hả hê hơn một chút, thầm mắng tên mập cái miệng hại cái thân.

Sao cứ nhất thiết bắt ta làm người xấu nhỉ? Đúng là thân lừa ưa nặng mà.

Diệp Phi sâu kín thở dài, bản tọa cũng không muốn trở thành người nổi tiếng a!

Hắn nhìn sang thiếu nữ rồi nhẹ nhàng cười một cái, chỉ có điều nụ cười này khiến thiếu nữ nọ vô cùng sợ hãi, nhưng kiêng kị Diệp Phi cậy mạnh trở thành bá vương, cô ta đành phải miễn cưỡng cười một cái coi như đáp lễ, bấy giờ tâm trạng hắn mới khá hơn đôi chút, xem ra ưu tú quá cũng không được, lão tử sẽ bị người ta thầm thương trộm nhớ mất, không được! Để tránh phiền phức nhất định vẫn phải thu diễm lại.

- Đến rồi, đến rồi...

Mọi người trong phòng nghiêm túc hẳn lên, Diệp Phi còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì một giọng nói êm như chim bách linh vọng tới:

- Chào mọi người!