Nguyên thực sự không biết sức mạnh của những Thiên Kiều ở thế giới khác.
Hơn nữa anh ta mới đến trái đất nên chưa có thời gian để đi nghe ngóng. Sau khi anh ấy đến trái đất, anh ta chỉ dò hỏi về một số người và chuyện ở trên trái đất.
“Vậy ở thế giới của anh thì sao?” Giang Cung Tuần nhìn Nguyên và hỏi.
“Ý anh là Nguyên giới?” Nguyên cười và nói, “Tôi biết rõ tình hình của Nguyên giới”
Giang Cung Tuấn cẩn thận nghe.
Nguyên giải thích: “Thầy tôi nói rằng bất kỳ người nào dưới một trăm tuổi đều có thể tham gia để tranh giành khi tạo hóa xuất hiện trong thảm họa đầu tiên của trái đất. Nhưng nếu đã trên một trăm tuổi thì không đủ tư cách để tranh giành tạo hóa nữa. Nói cách khác, những tu sĩ xuất hiện trên trái đất lần này đều dưới một trăm tuổi. Mà ở Nguyên giới, người mạnh nhất dưới một trăm tuổi có lẽ đã đạt tới …”
Nguyên suy nghĩ một chút, liền nói tiếp: “Có lẽ đã tu luyện tới pháp giới rồi”
Giang Cung Tuấn bị sốc bởi những lời anh ta nói. Pháp giới? Lần này trên trái đất xuất hiện võ giả ngoài hành tinh đáng sợ đến vậy ư?
Cảnh giới thần thông có chín tầng, cảnh giới siêu phàm gồm sáu tầng, cảnh giới nhập thánh. có chín gia đoạn, rồi sau đó mới đến pháp cảnh.
Mà thực lực của anh hiện tại mới chỉ là cảnh giới thần thông cấp tấm, thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới thần thông cấp chín. Cho dù có đạt đến cảnh giới thần thông cấp chín thì sau đó vẫn còn cảnh giới siêu phàm, nhập thánh. Họ đáng sợ đến mức chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể hủy diệt anh rất nhiều lần rồi.
Nguyên nhìn vẻ mặt Giang Cung Tuấn cứng đờ liền cười nói: “Có rất ít người có thể đạt tới Pháp giới ở độ tuổi một trăm như vậy. Ngay cả trong Nguyên giới, bọn họ cũng là những người mạnh nhất rồi. Tôi nghĩ ở những vùng đất bị phong ấn khác không có nhiều người đạt đến được trình độ này đâu. Những người đạt đến trình độ này về cơ bản đều có đủ tư cách để tranh giành tạo hóa, mà đa số những thiên tài đều ở cấp nhập thánh”
Với lời giải thích này, Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, chỉ một vài người mà thôi. Nhưng nếu những người này coi loài người trên trái đất là kẻ thù thì con người trên trái đất hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Bây giờ, anh chỉ hy vọng những Thiên Kiêu hàng đầu này chỉ quan tâm tới tạo hóa sắp xuất hiện, chứ không để ý đến loài người trên trái đất, nếu không, đây nhất định sẽ là thảm họa cho nhân loại trên trái đất.
“Cảm ơn vì đã cho tôi biết” Giang Cung Tuấn đứng lên, hai tay chắp lại thành nắm đấm, nói: “Hẹn gặp lại sau.”
Nguyên nhìn về phía Giang Cung Tuấn hỏi: “Lẽ nào mấy ngày nữa anh thật sự sẽ quyết đấu với Tiềm Mạc ư? Anh phải biết là sức mạnh của hai người một trời một vực, cảnh giới của anh và của Tiềm Mạc cách nhau rất lớn, là khoảng cách mà không có bất kì bí thuật thần thông nào có thể bù đắp được”
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi biết phải làm thế nào” Giang Cung Tuấn để lại một lời nói rồi Xoay người rời đi.
Anh nhanh chóng rời khỏi thành phố Bất Châu, anh đã nghĩ kĩ rồi trận quyết đấu này anh nhất định phải đi, nếu không Tiềm Mạc sẽ lấy đó làm lí do để nhắm vào Long Quốc. Sự trả thù này Long Quốc không thể nào gánh chịu nổi.
“Giang Cung Tuấn” Ngay sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi thành phố Bất Châu, một giọng nói truyền đến.
Giang Cung Tuấn nhìn theo hướng âm thanh phát ra, phía xa xa, một người đàn ông đang bước nhanh đến.
Anh ta mặc một chiếc áo choàng trắng, để tóc dài, trông rất đẹp trai, nước da trắng trẻo, thậm chí anh ta còn đẹp hơn cả một người phụ nữ.
“Mạch Doanh?” Khi Giang Cung Tuấn nhìn thấy người đang bước đến, anh hơi sửng sốt.
Người đó không phải ai khác mà chính là Mạch Doanh đến từ Ma tộc. Mạch Doanh nhanh chóng bước tới và xuất hiện ở trước mặt Giang Cung Tuấn, nhìn anh rồi hỏi: “Hơn hai năm trước tôi trở về bể quan, định ba năm sau sẽ quay lại để chiếm lấy Tiên phủ, sau khi biết được tạo hóa đầu tiên đã đến, tôi nóng lòng vội vàng trở về thì phát hiện Tiên phủ đã đổi chủ, nhưng không ai trên thế giới biết Tiên phủ đang nằm trong tay ai”.
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Lúc tôi xuất hiện, Tiên phủ đã bị người khác cướp đi rồi, tôi cũng không biết Tiên phủ hiện tại đang nằm trong tay ai”
“Thật vậy sao?” Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn vẻ mặt không tin rồi nói: “Tôi đã tìm hiểu qua, thời điểm Tiên phủ đổi chủ với thời điểm anh xuất hiện không chênh lệch nhiều và cũng gần bằng khoảng thời gian mà anh giết chết Thần Tử, lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp thôi sao?”
Giang Cung Tuần liếc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Sao, lẽ nào cô nghĩ rằng Tiên phủ đang ở trong tay tôi?”
Mạch Doanh nói: “Tôi không phải kẻ thù của anh, tại sao anh lại cảnh giác với tôi như vậy. Cho dù là ở trong tay của anh thì tôi cũng sẽ không nói gì, chỉ là chúc mừng anh mà thôi.”
“Tôi không cầm” Giang Cung Tuấn lại lắc đầu, bây giờ anh không thể tin bất cứ ai và phải đề phòng tất cả mọi người.
“Thôi vậy, không nói chuyện này nữa” Mạch Doanh không hỏi gì thêm về vấn đề này, chuyển đề tài hỏi: “Nghe nói Tiềm Mạc, người anh em cùng môn phái với Thần Tử đã gửi thư quyết đấu cho anh. Anh định đi nghênh chiến ư?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Cung Tuấn trở nên căng cứng, mấy giây sau mới chậm rãi gật đầu nói: “Tôi nhất định phải đi nghênh chiến. Nếu Tiềm Mạc lấy lí do này mà tấn công Long Quốc của tôi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.
“Nhưng anh có biết thực lực của anh ta không?”
“Tôi biết.”
“Biết mà vẫn đi?”
“Tôi cũng không còn cách nào khác” Giang Cung Tuấn thở dài và nói: “Tôi biết cảnh giới của tôi kém hơn so với Tiềm Mạc rất nhiều, nhưng tôi đã giết chết Thần Tử, đã gây ra thảm họa này.
Tôi không muốn những người vô tội trên trái đất phải chết theo tôi”
“Không có gì phải lo lắng cả” Mạch Doanh cười nói: “Ma tộc của tôi cũng có một số Thiên Kiêu xuất hiện trên trái đất, tôi sẽ giúp anh”
Nghe vậy, Giang Cung Tuần liếc mắt nhìn Mạch Doanh. Mạch Doanh là Ma tộc, là kẻ thù của vùng đất phong ấn Tam Thiên, hiện tại thân phận của Mạch Doanh vẫn chưa bị bại lộ, nhưng nếu như bị bại lộ, anh sẽ bị người ngoài biết là có qua lại với Ma tộc vậy thì thật là phiền phức.
“Cảm ơn vì lòng tốt của cậu” Giang Cung Tuấn lịch sự từ chối.
Hiện tại tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách nhất định với Ma tộc, tránh rước họa vào thân, Giang Cung Tuấn không nói nhiều liền xoay người rời đi.
Mạch Doanh nhìn Giang Cung Tuấn đang rời đi, sờ lên mũi tự lẩm bẩm: “Tên nhóc này có cốt khí, muốn lôi kéo cũng hơi khó. Có lẽ chỉ có người đã từng trải qua tình huống thực sự tuyệt vọng đến bước đường cùng như anh ta mới có thể tham gia gia tộc của mình”
“Thiểu chủ” Ngay khi Giang Cung Tuấn rời đi, một người mặc áo choàng đen từ xa liền bước đến trước mặt Mạch Doanh.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám trông khá đẹp trai, chỉ là trên mặt có vài vết đen không rõ là gì, trông có chút dữ tợn và đáng sợ.
Mạch Doanh chống tay sau lưng, nhìn về phía Giang Cung Tuấn đang rời đi mà không thèm nhìn người đang đi tới, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”.
Thiếu chủ, một số Thiên Kiều trong thế giới của chúng ta đều đã đến trái đất rồi”
Mạch Doanh hờ hững hỏi: “Những ai đã tới đây?”
“Cũng không vcos nhiều người đến, nhưng họ đều là những Thiên Kiều thực sự, đều là những cao thủ thực sự.”
“Tên Ni Liên Chiêu đó đến chưa?” Mạch Doanh hỏi, “Đến rồi ư?”
Người áo đen nói: “Anh ta không đơn giản chút nào, nhiều năm qua đã bế quan khổ luyện, tôi nghe đồn anh ta đã tiến hóa tới cảnh giới pháp tướng tầng thứ ba rồi. Với thực lực như vậy có lẽ hiện tại đã là người không có đối thủ trên trái đất rồi”.
“Pháp tướng đã tiến hóa đến tầng thứ ba?” Mạch Doanh nghe vậy rất sửng sốt, lập tức hỏi: “So với đại sư ca thì sao?”
Người áo đen khẽ lắc đầu nói: “Mấy năm gần đây thuộc hạ chưa từng gặp Tam Tuyệt Sát, không tu vi của Tam Tuyệt Sát đã đạt tới cảnh giới nào. Tuy nhiên, năm đó Tam Tuyệt Sát có thể đè bẹp Ni Liên Chiểu, nếu so sánh thì sức mạnh của Tam Tuyệt Sát chắn hẳn không thua kém gì Ni Liên Chiêu”