Người thủ hộ xuất hiện nhưng lại mang đến một tin xấu.
Thảm họa đầu tiên của trái đất sắp xuất hiện, và thảm họa này sẽ khiến cho một số lượng lớn loài người trên trái đất phải chết. Không phải là một người, hai người, mà là tính bằng hàng trăm triệu.
Giang Cung Tuấn rất phiền muộn, anh thực sự không biết trái đất sẽ trở thành như thế nào sau khi thảm họa đầu tiên xuất hiện trên?
Anh đem theo sự phiền muộn đến nhà họ Đường.
Còn chưa kịp bước vào nhà anh đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, cả gia đình họ đang quây quần ăn trưa.
Anh bấm chuông, chẳng mấy chốc liền có người ra mở cửa.
Người mở cửa là Đường Lăng, vừa nhìn thấy Giang Cung Tuấn anh ta ngẩn người ra, lập tức phản ứng, “Giang… Giang Cung Tuấn, cậu về rồi ư, mau vào đi.”
“Ông nội, Giang Cung Tuấn trở về rồi, Sở Vi, Giang Cung Tuấn trở về rồi.” Giọng nói của Đường Lăng vang lên.
Cả gia đình liền dừng bữa và đứng cả lên, vừa thấy Giang Cung Tuấn bước vào nhà, một cô gái nhỏ ăn mặc rất chỉnh tề chạy tới ôm lấy đùi anh, vui vẻ gọi: “Ba, ba về rồi”
Đây là Giang Vi Lam, hiện tại cô bé đã gần bảy tuổi, trông rất cao và dễ thương.
Trong những năm qua, Giang Cung Tuấn hiểm khi được gặp Hà Linh, nhưng Hà Linh luôn biết ba mình trông như thế nào.
Đường Sở Vị cũng bước tới mỉm cười và nói: “Anh về rồi?”. “Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu.
Anh vứt bỏ những muộn phiền trong đồ và bước vào biệt thự.
Đường Thành Lâm lập tức cho người đi lấy thêm bát đũa.
Giang Cung Tuấn ăn trưa ở nhà họ Đường. Sau bữa trưa, Giang Cung Tuấn buồn phiền ngồi trên ghế ngoài sân biệt thự nhà họ Đường.
Đường Sở Vị nắm lấy tay anh, hỏi: “Có chuyện gì vậy, sau khi trở về em thấy anh luôn rất sầu muộn?”
Giang Cung Tuấn kể chuyện thảm họa đầu tiên trên trái đất sắp xảy ra cho Đường Sở Vi.
“Chị thủ hộ nói rằng thảm họa đầu tiên sắp xuất hiện, và khoảng một phần ba số người trên trái đất sẽ chết. Chị ấy cũng nói rằng sẽ có tạo hóa đầu tiên xuất hiện, chúng ta cần giành lấy tạo hóa này”.
Nghe được tin tức này, Đường Sở Vi không tự chủ được liền đứng dậy và kêu lên: “Cái gì, kinh khủng đến vậy ư?
“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Thảm họa đầu tiên xuất hiện, nghĩa là ngày tận thế thực sự đến rồi. Anh biết ngày này sớm muộn sẽ đến nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy” Giang Cung Tuần lo lắng.
Anh đã chuẩn bị rất nhiều thứ để chờ đón ngày tận thế đến, nhưng khi ngày tận thế thực sự đến anh lại cảm thấy bối rối, không biết rốt cuộc tương lai sẽ phải làm thế nào.
Sở Vi sau khi sửng sốt liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nắm lấy tay Giang Cung Tuấn và kiên quyết nói: “Cung Tuấn, dù tương lại có ra sao em cũng sẽ cùng sát cánh bên anh. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ đối mặt cùng anh.”
Nhìn người phụ nữ bên cạnh, trong lòng Giang Cung Tuấn cảm thấy rất ấm áp, chỉ có Sở Vi và Hà Linh mới có thể khiến cho anh tiếp tục kiên trì.
Giang Cung Tuấn thở dài nói: “Anh rất mong thế giới luôn hòa bình, như vậy thì sẽ có thể cùng em sống cuộc sống giản đơn, nhưng với tình hình bây giờ có lẽ ngày đó sẽ không bao giờ có thể tới được nữa, những gì mà chúng ta phải đối mặt sẽ ngày càng khắc nghiệt, cũng có thể anh sẽ phải hy sinh.”
Sở Vi lập tức nói: “Sẽ không như vậy đâu.”
“Ba, mẹ” Giang Vị Lam chạy từ nhà ra và xuất hiện trước mặt hai người.
“Ba, mẹ, con muốn đi công viên giải trí”.
Giang Cung Tuấn bất chợt không nghĩ tới những vấn đề nan giải kia nữa, anh nhìn Giang Vi Lam, sờ đầu cô bé và cười nói: “Được rồi, ba sẽ đưa con đến đó.”
Trong khoảng thời gian sau đó, Giang Cung Tuấn ở lại Tử Đằng cùng với Đường Sở Vi và Giang Vi Lam, tạm thời gác những việc khó xử lý lại.
Vào một đêm của nửa tháng sau đó, Giang Cung Tuấn ngồi trên ban công lộ thiên trên tầng bất thường, tối đến đáng sợ.
Rầm! Trong đám mây đen một tia chớp màu trắng bạc xoẹt qua chiếu sáng bầu trời đêm đen kịt cùng sấm sét chói tai. Đúng lúc này, Sở Vị mặc đồ ngủ bước tới cùng với một giọng nói êm dịu: “Chồng ơi, muộn rồi anh ngủ đi.”
“Ừ.” Giang Cung Tuấn gật đầu, đứng dậy và định quay vào nhà.
Đúng lúc này, anh cảm giác được có giọt mưa rơi lên mặt, theo bản năng anh giơ tay lên lau nước mưa trên mặt, vừa lau xong đột nhiên ngớ người ra bởi vì anh thấy trong lòng bàn tay của mình là màu đen.
“Mưa… mưa màu đen?” Giang Cung Tuấn nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, vẻ mặt sửng sốt hiếm thấy.
“Ngày này cuối cùng cũng đến rồi ư?”
Sét xuyên qua những đám mây rầm rầm, mưa rào rào như trút nước.
Nhưng trận mưa lớn này lại có màu đen rất kỳ quái, thậm chí khi rơi xuống đất mặt đất cũng bị ăn mòn một chút, tỏa ra một ít khí tức màu đen.
“Chuyện này.” Đường Sở Vi cũng bị sốc, cô chạm vào mặt mình đang ướt đẫm nước mưa.
Có thể thấy rõ rằng mưa có màu đen, hơn nữa cô là một võ giả và là một võ giá mạnh mẽ, không quá lời khi nói rằng cô là người mạnh nhất trên trái đất, cô có thể cảm nhận rõ ràng nước mưa có tính axit và có khả năng ăn mòn mạnh.
“Cung… Cung Tuấn, mưa màu đen, đây chính là cơn mưa màu đen mà anh nói, chuyện này, lẽ nào thảm họa đầu tiên đến rồi sao?”
“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn gật đầu một cách căng thẳng. “Là cơn mưa màu đen. Thảm họa đầu tiên đến rồi, thảm họa đầu tiên của trái đất đến rồi.”
“Phải làm sao đây?” Giờ phút này, Đường Sở Vi cũng rất lo lắng.
Giang Cung Tuấn vẻ mặt cũng vô cùng bất lực, còn có thể làm gì đây? Thảm họa đầu tiên là Giang Cung Tuấn vẻ mặt cũng vô cùng bất lực, còn có thể làm gì đây? Thảm họa đầu tiên là thảm họa thiên nhiên, con người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể làm gì được khi đối mặt với thiên tai.
“Đi, về phòng trước đã.” Giang Công Tuấn đưa Đường Sở Vị về phòng.
Anh không hề ngồi rảnh rỗi mà lập tức dùng địa vị hiện tại thông báo cho các nhà lãnh đạo tối cao của Đoan Hùng, cho Giang Thời của Giang Triều, Thiên của Thiên Quốc, còn cả Chiêu Tử của Lan Lăng quốc, thậm chí là cả người phụ trách của Long Quốc hiện tại.
“Đây là thiên tai, là thảm họa, mọi người phải hết sức coi trọng và ngay lập tức thông báo kể từ hôm nay, nếu không có chuyện quan trọng thì nghiêm cấm không ai được ra ngoài, phải ở trong nhà. Có thể hạn chế được càng ít người chết thì càng tốt” Giang Cung Tuấn đã thông báo cho những người phụ trách của các quốc gia này.
“Thông báo tin tức thời tiết mới nhất. Kính thưa quý vị khán giả, đây là Cục thời tiết quốc gia.
Trời đang xuất hiện cơn mưa màu đen, đây là một thảm họa của loài người. Từ giờ trở đi, nếu không có chuyện khẩn cấp thì yêu cầu mọi người hãy ở nhà”
Đoan Hùng là nước đầu tiên đưa ra thông báo.
Chiều tối nay, một cơn mưa đen kịt ập xuống, cơn mưa này xuất hiện khắp nơi trên thế giới.
Có những nơi trời mưa to như trút nước, có nơi khác thì mưa phùn. Tóm lại, cả thế giới đều đang mưa và đều đang mưa cơn mưa có màu đen.
Một vài người đang ở bên ngoài bị ướt đãm mưa màu đen mà chẳng hề nghĩ nhiều về điều đó, nhưng sau khi trở về nhà, họ bắt đàu phát sốt, cơ thể xuất hiện các triệu chứng bất ổn.
Đêm hôm nay, các bệnh viện lớn trên thế giởi đều quá tải, thảm họa đã quét qua toàn thế giới.
Một số người bị đánh thức từ trong giắc ngủ liền khóc lớn khi nghe thông báo của nhà nước.
“Thảm họ của loài người! Tại sao? tại sao lại thế này? Ông trời ơi tại sao lại làm như vậy?” Loài người trên thế giới đều thốt lên tiếng kêu gào thảm khốc.
Suốt đêm dài Giang Cung Tuấn không ngủ, anh đang theo dõi cơn mưa màu đen này.
Đêm dù dài nhưng cuối cùng cũng đến sảng. Sang ngày hôm sau, trên bầu trời xuất hiện một
vết nứt, trong vết nứt xuất hiện một bóng người.