Giang Cung Tuấn rời khỏi núi Bất Chu xong, anh nhanh chóng chạy tới Lan Lăng quốc. Anh đến thành phố gần núi núi Bất Chu rồi đến quân khu trước sau đó lên máy bay đặc biệt đến đi đến Lan Lăng quốc.
Sau một ngày, Giang Cung Tuấn đã có mặt ở Lan Lăng quốc. Trong hoàng cung, Giang Cung Tuấn gặp được Chiêu Tử Vương, Lan Đà và Lan Tâm. Bởi vì Lan Tâm biết cực kỳ nhiều võ giả Thương giới đến tiên phủ, cho nên tu sĩ Lan Lăng quốc chưa từng đi vào giúp vui.
“Giang Cung Tuấn, thế nào rồi, con không sao chứ?”
Lan Tâm kéo Giang Cung Tuần tới cẩn thận kiểm tra.
Giang Cung Tuấn cười cười, nói: “Con có thể có chuyện gì chứ?”
“Đúng rồi, rốt cuộc tiên phủ là cái gì?” Lan Đà cũng hỏi.
Giang Cung Tuấn nói tóm gọn chuyên gia nhập tiên phủ cho mọi người nghe. Anh nói một cách thản nhiên, nhưng mấy người nghe xong mà trong lòng run sợ.
“Tôi chuẩn bị đi bế quan một thời gian, chờ tôi đủ mạnh sẽ lại đi khiêu chiến tiếp để xem xem tôi có thể có được tiên phủ hay không? Giang Cung Tuấn nói, anh nhìn Lan Tâm: “Mẹ, lúc trước con nói con muốn dẫn mẹ đi tinh lọc ma khí, hiện tại đã đến lúc rồi.”
“Ừ” Lan Tâm nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy nhiên, lần này Giang Cung Tuấn không rời đi gấp.
Bởi vì lần trước Giang Cung Tuấn tới Lan Lăng quốc là muốn gặp Vi Lam, nhưng mẹ gọi điện thoại tới nên anh đành nóng nảy đi cứu người, chưa kịp gặp con bé.
Giang Cung Tuấn tạm thời ở lại hoàng cung Lan Lăng. Xế chiều hôm đó cuối cùng anh đã gặp được Vi Lam, Vi Lam đã bốn tuổi rồi, vẻ ngoài của cô bé cực kỳ đáng yêu, thắt bím tóc nhỏ, khuôn mặt mập trắng trẻo.
“Vị Lam”
Thấy Giang Vi Lam, Giang Cung Tuấn nghẹn ngào. Những năm gần đây, anh cực kỳ ít khi ở bên cạnh vi Lam. Giang Vi Lam đeo một cái cặp nhỏ, cô bé nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ mặt đề phòng, núp ở phía sau Lan Tâm.
Lan Tâm vừa cười vừa nói: “Vi Lam, đây là ba con đó, nhanh gọi ba đi”
“Ba?”
Giang Vi Lam nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn. Ở trong trí nhớ của cô bé không có ba, người khác đều có ba và mẹ, chỉ có cô bé là không có.
“Vị Lam, lại đây nào, ba ôm con một cái”
Giang Cung Tuấn dừng lại rồi giang hai cánh tay ra.
Đôi mắt Giang Vi Lam lúng liếng, cô bé chớp chớp mắt nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ ngây thơ và hỏi: “Chú là ba con thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Ba, con có ba rồi!” Giang Vi Lam vui vẻ, lao tới chỗ Giang Cung Tuấn, anh ôm lấy Giang Vi Lam.
Giang Cung Tuấn ở Lan Lăng quốc với Vi Lam vài ngày. Bởi vì anh còn có chuyện cực kỳ quan trọng nên sẽ không dừng lại lâu.
Giang Cung Tuấn còn không biết đến cùng sinh linh Thương giới có thể xông vào cửa thứ chín hay không, nên anh phải mau đi bế quan, dành thời gian tăng thực lực lên. Nhưng trước lúc đi, anh vẫn phải trở về Thiên Sơn Quan một chuyến. Bởi vì nơi đây còn có một cái cây nhỏ thần bí.
Cái cây nhỏ màu bạc này là mẹ anh đã mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mới lấy được, đây là cây nhỏ thần kỳ nhất xuất hiện trên Trái Đất trước khi tiên phủ xuất hiện. Một khi nó nở hoa kết trái thì sẽ mọc ra quả thần bí, sau khi ăn quả thần bí này vào nhất định tu vi sẽ tăng mạnh.
Sau một ngày, Giang Cung Tuần xuất hiện ở Nam Cương Thiên Sơn Quan.
Đỉnh Thiên Sơn Quan.
Nơi này có một gốc cây nhỏ màu bạc, lúc này trên cây mọc hai quả, quả bạc đó to bằng nắm tay có hình tròn, ánh sáng màu bạc tỏa ra nhìn thần bí khó tả. Đến gần một chút, Giang Cung Tuần ngửi thấy một mùi thơm mê người. Hương thơm này làm cho lỗ chân lông toàn thân anh đều giãn ra, thoải mái nói không nên lời. Mà ở bên cạnh cây nhỏ còn có một cô gái đang ngồi xếp bằng.
Cô ta là Trần Vũ Yến.
Trần Vũ Yến đang tu luyện, có lẽ bởi vì đã hấp thụ được hương thơm của quả bạc nên trên người cô ta tràn ngập hào quang màu bạc, tựa như ánh trăng chiếu ở trên người, nhìn mỹ lệ không từ nào tả xiết.
Cảm nhận được có người xuất hiện, Trần Vũ Yến ngừng tu luyện, ngẩng đầu lên nhìn. Khi nhìn thấy Giang Cung Tuấn, cô ta không khỏi đứng lên, trong nét mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Anh Giang, anh trở về rồi”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu một cái nói: “Vũ Yến, trong khoảng thời gian này, khổ cực cho em rồi”
“Cái này, đây là ai?”
Trần Vũ Yến nhìn Lan Tâm ở sau lưng Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Đây là mẹ anh”
Trần Vũ Yến nhất thời cười nói: “Cháu chào dì ạ”
“Ừ, chào cháu” Lan Tâm cười tủm tỉm mở miệng.
Trần Vũ Yến đổi trọng tâm câu chuyện, cô ta nói: “Anh cả Giang, cây bạc thiêng này đã mọc quả, quả này thật sự rất thần kỳ. Trong khoảng thời gian này em luôn tu luyện ở bên cạnh cây nên tu vị đã tăng lên không ít”
“Như vậy cũng tốt”
Giang Cung Tuấn đi tới nhìn hai quả trên cây rồi hái xuống, sau đó anh đưa một quả cho Trần Vũ Yến, nói: “Trong khoảng thời gian này em vất vả rồi, quả này cho em”
Trần Vũ Yến lắc đầu, cô ta nói: “Em không thể nhận được”
Cô ta đẩy quá trở về.
“Anh Giang, anh cầm đi, hiện tại phải dựa vào anh mới có thể trấn áp võ giả Thương giới, anh nên dùng nó để dành thời gian tăng thực lực lên, anh càng mạnh mẽ, người Trái Đất càng an toàn”
Lúc này, Giang Cung Tuấn mới thu hồi quả lại, thuận tay đưa nó cho Lan Tâm.
“Mẹ, con cho mẹ quả này.”
Lan Tâm cũng từ chối, nói: “Cho mẹ làm cái gì, Vũ Yến nói không sai, con phải dành thời gian tăng thực lực lên. Hơn nữa không phải con muốn lấy được tiên phủ sao, một quả này có thể giúp con tăng không ít thực lực”
Lúc này Giang Cung Tuấn mới miễn cưỡng cất quả đi. “Vũ Yến, anh không ở Nam Cương nữa, chuyện Long Quốc mong em giúp đỡ thêm”
Trần Vũ Yến lộ ra hàm răng trắng nõn, cười nói: “Vâng, em biết rồi”
Sau khi hái được hai quả, Giang Cung Tuấn nhìn cây bạc. Sau khi cây bạc rụng quả giống như mất đi tinh thần, nhanh chóng héo rũ.
Giang Cung Tuấn cũng không để ý nhiều, anh cầm quả rồi đưa Lan Tâm rời đi. Không bao lâu sau, Giang Cung Tuấn xuất hiện ở núi Thái Sơn.
Theo con đường trong trí nhớ, anh đi đến tàng kinh các ở chỗ khe núi trước, đi vào trong nước, rồi đi vào trong hang động dưới đất từ trong nước. Rất nhanh sau đó, anh đã xuất hiện ở trước cửa tháp của tàng kinh các trong lòng đất. Cửa đá đã đóng. Giang Cung Tuấn đi tới, đẩy cửa đá tầng thứ nhất ra, đi vào tầng thứ nhất.
Lan Tâm tò mò nhìn bốn phía, hỏi: “Giang Cung Tuấn, đây là chỗ nào?”
Giang Cung Tuấn giải thích: “Đây là tàng kinh các của Trái Đất, nơi đây cất chứa tuyệt học mà tổ tiên Trái Đất để lại, là chuẩn bị vì con người Trái Đất. Tuy nhiên, nó sẽ chỉ được mở ra sau khi thế giới đã hoàn toàn biến dị, mà nơi đây có một người thủ hộ cực kỳ mạnh, Sở Vi luôn tinh lọc ma khí ở đây”
“A, ra là như thế” Lan Tâm bừng tỉnh đại ngộ.
Giang Cung Tuấn mở miệng, lớn tiếng kêu lên: “Tiền bối thủ hộ có ở đây không, vãn bối Giang Cung Tuấn tới cầu kiến”
Theo giọng nói vang vọng của anh, một ánh sáng trăng chiến xuống rồi hóa thành một người con gái đẹp hào hoa phong nhã. Cô chính là người thu hộ của tàng kinh các.
“Giang Cung Tuấn kính chào tiền bối”
Uh.
Người thu hộ nhẹ nhàng gặt đầu.
Tuy nhiên ánh mắt của cô không nhìn Giang Cung Tuấn mà nhìn Lan Tâm.
Giang Cung Tuấn nói: “Tiền bối đã nói nếu như gặp được người có hoàn cảnh giống Sở Vi, thì có thể mang tới nơi đây để tinh lọc ma khí. Đây là mẹ tôi, tình huống của mẹ tôi giống Sở Vị”
Người thủ hộ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ừ, tôi đã cảm ứng được, nếu vậy thì đi theo tôi.”
Nói xong, cô thuận tay cử động, trong lòng bàn tay biến hóa ra chân khí mạnh mẽ, chân khí này ôm lấy Giang Cung Tuấn và Lan Tâm. Hai người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, sau đó họ biến mất ngay tại chỗ. Khi họ xuất hiện lần nữa thì đã ở sâu dưới lòng đất rồi.
Phía trước có một thế đàn thái cực âm dương, mà Đường Sở Vi đang khoanh chân ngồi ở trong đó, trên người Sở Vị tản mát ra khí tức cực kỳ mạnh. Mà hơi thở này cho dù là Giang Cung Tuấn cũng dao động.
“Xem ra mấy năm nay Sở Vị ở chỗ này nên tu vi đột nhiên tăng mạnh”