Tiêu Thần không nói lời nào chầm chậm tiến lại gần gã áo đen, y trên mình trọng thương, sợ hãi vội liên tục lùi về phía sau, song mỗi bước di chuyển thì trái tim y lại nhói đau một lần, vì trên mặt đất giờ vẫn còn ngân châm mà nữ áo trắng lúc nãy phóng ra, mỗi bước di chuyển thì lại bị mấy cái châm đâm vào. Nước mưa rơi lên khuôn mặt của gã áo đen, còn dưới ánh trăng hình bóng cao lớn của Tiêu Thần như một tử thần trong đêm mưa, mỗi bước tiến tới là một lần khiến trống ngực gã áo đen đập mạnh hơn, liên hồi hơn.
Đúng là Tiêu Thần kiểm soát phong độ rất tốt, hắn làm sát thủ mấy năm rồi, kẻ mất mạng dưới tay hắn không ít, hắn nhìn thấy vẻ mặt của của người ta trước khi chết, chính là lúc gã áo đen sắp đau đến ngất đi, Tiêu Thần lại thản nhiên nói:-Nếu như ngươi thành thật trả lời ta vài thứ. Ta sẽ tha cái mạng chó nhà ngươi.Không ngờ gã áo đen này cũng biết tiếng nước Cộng Hòa, khiến hai mắt Tiêu Thần lóe sáng lên, y nói:-Ngài, ngài cứ nói, chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ nói...Tiêu Thần thầm nghĩ, tên tiểu cẩu RB này xem ra cũng hiểu thời thế đấy, biết ngôn ngữ nước ta sau này sẽ phổ biến khắp thế giới nên đã học trước, điểm này đã giúp ngươi tránh khỏi đao nữa đó.Tiêu Thần lạnh lùng hỏi:-Gần đây còn có người của ngươi không, có bao nhiêu, trình độ thế nào?-Gần đây còn có người của ngươi không, có bao nhiêu, trình độ thế nào?Gã áo đen chịu không nổi sự đau đớn ở bộ vị dưới, đau đến nhe răng nhếch miệng sắp ngất lịm đi, nhưng bản năng sinh tồn đã giúp y vực dậy, vội thở gấp nói:-Xung quanh đây vẫn còn mười mấy người của chúng tôi, họ đều đang ở đảo Điêu Ngư, bọn họ đều giống chúng tôi đều là đệ tử trong phái, ngoài ra trong đó còn có một trưởng lão. Nói một mạch xong, gã áo đen đã bắt đầu thở gấp, hơn nữa chỗ bộ phận kia vẫn còn đang chảy máu, Tiêu Thần hơi đưa mắt liếc nhìn, thầm nghĩ, người này dù sống hay chết thì cũng đã thảm hại lắm rồi, vì cây gậy của y giờ đã bị cắt đứt chỉ còn lại hai hòn bi kia thôi. Tiêu Thần thấy gã sắp ngất đi, một đạo chân khí lập tức bổ vào đầu y, từ trong không gian đặc dị nhặt lấy một tấm ván hỏng ném qua chỗ y, hừ nói:-Cầm lấy che mưa đi, ta còn chưa hỏi xong đâu! Chân khí vừa đi vào cơ thể gã áo đen, hai mắt y lập tức bừng sáng, có chút khí lực, kho khăn cầm lấy tấm ván hỏng che lên đầu. Trận mưa lớn chết tiệt vẫn cứ trút xuống. -Ngài, ngài còn vấn đề gì cứ hỏi...Gã áo đen trong lòng cả kinh, y đã đoán được vài phần, vị nhân sĩ nước Cộng Hòa này xem ra chính là vị nhân sĩ đạo gia trong truyền thuyết, lúc nãy y cảm thấy có một luồng khí truyền xuống đầu, thì lập tức có sức lực không ngất đi, chắc chắn là như vậy, không ngờ trên chốn đảo này lại có thể gặp được cao nhân trong truyền thuyết nước Cộng Hòa, thực sự đúng là bi kịch của mình.Gã áo đen trong lòng cả kinh, y đã đoán được vài phần, vị nhân sĩ nước Cộng Hòa này xem ra chính là vị nhân sĩ đạo gia trong truyền thuyết, lúc nãy y cảm thấy có một luồng khí truyền xuống đầu, thì lập tức có sức lực không ngất đi, chắc chắn là như vậy, không ngờ trên chốn đảo này lại có thể gặp được cao nhân trong truyền thuyết nước Cộng Hòa, thực sự đúng là bi kịch của mình.Tiêu Thần lạnh lùng nói:-Các người thuộc môn phái nào, luyện thuật gì, có tất cả bao nhiêu mộn hạ!Gã áo đen trong lòng bất giác đẫm mồ hôi, những thứ này Tiêu Thần hỏi đều là cơ mật của bản môn mình, nếu như tiết lộ ra ắt sẽ chết, nhưng vì bảo toàn tính mạng, sống ngày nào hay ngày đó. Thế là y cũng chẳng để tâm nhiều như vậy, vội cung kính đáp:-Chúng tôi..., môn phái chúng tôi ở RB được gọi là Thiên hạc phái, là một trong tứ đại phái ở trong nước. Trong phái chuyên luyện đao thuật và châm thuật, ngoài ra còn có cả một vài thuật Ninja nữa, tên thuật mà nữ áo trắng lúc nãy sử dụng chính là Thiên châm thuật, nó là một trong những thuật cao cấp nhất và cũng là cao nhất trong bản phái, khi sử dụng nó thì chỉ trong vòng mấy giây đã có thể phóng ra hàng ngàn ngân châm độc, vô cùng độc. Toàn bộ môn phái chúng tôi đều ở Tokyo, hiện giờ có một vị trưởng phái và bốn vị phó trưởng lão phái, đệ tử thì chia làm ba loại áo trắng, áo đen và áo tím, tổng cộng có tất cả hơn năm trăm người. Tôi tên là Tĩnh Điền Bát Đạo, đệ tử áo đen Thiên hạc phái cùng nhóm áo đen chúng tôi cùng cấp có ba mươi ba người, đệ tử áo tím là đệ tử chủ chốt trong bản phái, chỉ có tám người, còn lại đều là đệ tử áo trắng. Vì bảo toàn mạng sống mà Tĩnh Điền Bát Đạo đã nói cho Tiêu Thần toàn bộ điều y biết, Tiêu Thần gật gật đầu vừa lòng, nói tiếp:-Các người đến đây làm gì? Còn cô gái này đến đây làm gì? Tại sao lại muốn giết cô ta?Thực ra thân phận của cô gái này Tiêu Thần cũng vừa mới biết, vì tên cẩu RB áo đen đã từng nói vài lần trong lúc hai người giao đấu. Nàng chính là đệ nhất nữ thị vệ nước Hắc Liên và mọi người chắc đều không lạ gì nước Hác Liên nữa. Nữ hoàng Elizabeth chính là nữ hoàng của nước Hắc Liên, và chồng của cô ta cũng chính là vua nước Hắc Liên, trên thực tế thì chị của Elizabeth chính là nữ áo trắng đây rất có khả năng là thị vệ của chồng nữ hoàng. Căn cứ vào điểm này, Tiêu Thần đương nhiên nên ra tay cứu nàng ta, dù sao Elizabeth và nàng đều sẽ là mục tiêu trong hậu cung của hắn, không thể không cứu nàng ta.Căn cứ vào điểm này, Tiêu Thần đương nhiên nên ra tay cứu nàng ta, dù sao Elizabeth và nàng đều sẽ là mục tiêu trong hậu cung của hắn, không thể không cứu nàng ta.Tĩnh Điền Bát Đạo không dám giấu diếm, cung kính đáp:-Một vị trưởng lão của phái thiên hạc chúng tôi đang giữ chức nghị viện quan trọng trong nước, ông ta vốn là một nhà địa chất học cho nên lão biết quần đảo Điêu Ngư này có một thứ kim loại hiếm, còn về đó là thứ gì thì chúng tôi cũng không biết nữa, vị trưởng lão đó chỉ nói có thể dùng thứ kim loại đó để chế tạo vũ khí hạt nhân cao cấp. Nếu như có thể lấy được toàn bộ thứ kim loại hiếm đó ở đây thì Thiên hạc phái chúng tôi sẽ trở thành đệ nhất đại phái trong nước.-Thiên hạc phái chúng tôi không thiếu người có dã tâm, nay trưởng lão bản phái, đệ tử áo tím đều đảm đương những vị trí quan trọng trong chính phủ, một khi chúng tôi khống chế được một lượng lớn thứ kim loại đó thì trưởng phái có thể điều hành chính sự rồi. Còn về nữ áo trắng đó, cô ta là một nữ thị vệ của nước Hắc Liên cổ đại, nước Hắc Liên đã sớm bị diệt vong từ lâu, giờ chỉ còn lại một nơi bé tẹo mà thôi. Vua nước Hắc Liên là bạn tốt của trưởng phái chúng tôi, lần này không hiểu vua và thị vệ Hắc Liên moi được thông tin về kim loại hiếm đó ở đâu ra nữa. Cô ta chắc là do vua Hắc Liên phái tới dò la thông tin. -Hóa ra cô ta và chúng tôi là đội tiên phong thám thính đảo Điêu Ngư, thật không ngờ trước khi cô ta đến đây đã lấy trộm lệnh bài của trưởng phái Thiên hạc, cho nên trưởng phái bảo chúng tôi đến xử cô ta ở đảo Điêu Ngư. Kết quả là gặp ngài.Nói xong, Tĩnh Điền Bát Đạo mệt đến ngất ngư, chân khí mà Tiêu Thần truyền cho ban nãy cũng tiêu hao kha khá, sắc mặt y lại bắt đầu tái xanh. Tiêu Thần nhíu màu hỏi:-Thiên hạc phái còn phái ai đến nữa không hả?