Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 132: Giẫm Nát Trứng Chúng Mày




Trước có truy binh, sau có mãnh hổ, bạn học Tiêu Thần ra vẻ như đang bị vây trong hoàn cảnh xấu, Thẩm Đại Sơn nghĩ như vậy, ba tên cũng nghĩ như vậy, ngay cả người không hiểu gì về đánh đấm như Hinh Nhi cũng nhĩ như thế, tyeg nhưng khi Tiêu Thần sắp bị tên đánh tới người, phía sau lập tức sẽ bị quyền của Thẩm Đại Sơn đánh trúng, thì thân hình của Tiêu Thần đột nhiên quỷ dị hướng tyeg sang bên trái một bước, kéo tên tyeg vào sát người hắn, vươn cánh tay phải về phía sau đánh trúng vào mặt Thẩm Đại Sơn đang xông lên.

Ầm!

Thẩm Đại Sơn còn chưa kịp tránh, đã bị khuỷu tay phải của Tiêu Thần đánh trúng vào yết hầu, dính một đòn này y liền ngã xuống đất.

Ý chí của ba tên cũng không tệ, thấy Thẩm Đại Sơn ngã xuống, cũng không có dừng việc tấn công Tiêu Thần lại, ngược lại thừa cơ nhào tới.

- Cho các ngươi chút nước tiểu mà uống nè! Thật đúng là làm nước thánh các ngươi rồi!

Tiêu Thần né khỏi đòn đánh của ba tên vọt đến trước mặt Thẩm Đại Sơn đá thẳng một cước vào bụng của y. “A!” Thẩm Đại Sơn kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, trước sức lực ma quỷ của Tiêu Thần, cho dù tyeg y nặng đến gần hai trăm cân (1 cân TQ= nửa cũng bị đá lăn xa vài mét, Thẩm Tiểu Đông ở một bên sợ tới mức bưng kín mặt, không dám nhìn nữa.

Sau khi đá Thẩm Đại Sơn về phía sau, tay phải của Tiêu Thần lấy tyeg ra ba ngân châm trong túi quần, lặng lẽ kẹp ở ngón giữa, ba tên kia lại bày trận thế như cũ, một tên đứng lên vai hai tên, tên đứng trên bay người đầy tự tin tung cước hướng về phía đầu Tiêu Thần, hai tên còn lại đều tự lộn một cái cùng vọt lên theo tên kia.

Khóe miệng Tiêu Thần lộ ra nụ cười quỷ dị, thân mình lùi về sau vài bước, vẫy tay bắn ngân châm kẹp ở ngón giữa về phía đũng quần của tên bay tới trước. “A!” một tiếng kêu quỷ dị vang lên, tên bay tới đầu tiên cong người một cách quái dị rớt từ trên không trung xuống, đập mạnh xuống đất, hai tay ôm lấy đũng quần lăn lộn, vẻ mặt đầy thống khổ và đau đớn mà la hét.

Hai tên đằng sau thấy đồng bọn ngã xuống đất, cũng không dừng lại chút nào, ngược lại là nhân cơ hội mà vung nắm đấm mạnh mẽ hướng đến mặt Tiêu Thần.

- Má nó chứ, Nhật đúng là súc sinh không có khái niệm đồng bọn.

Trong Tiêu Thần mắng to, đồng bọn thống khổ ngã xuống đất, không ngờ hai tên kia lại không phản ứng chút nào, cái đám này đúng thật cũng đáng gọi là ‘Tinh anh’.

Tiêu Thần không có tính toán tránh tyeg thoát đòn tấn công của hai tên này, ngược là hóp bụng gồng lưng, vươn hai nắm đấm chuẩn bị cùng đối phương dùng cứng đối cứng.

BỐp

- A… A…

Khi nắm đấm của hai tên va chạm với tay của Tiêu Thần thì chúng mới phát hiện ra Tiêu Thần có thủ đoạn ám toán, có thứ gì đó giống như kim châm đâm vào tay chúng. Đó đúng là ngân châm mà trước đó Tiêu Thần đã giấu trong tay.

- Mẹ nó…

- Mẹ nó…

Hai tên bị ngân châm của Tiêu Thần đâm xuyên qua, đâu đớn kêu lên, miệng cũng thốt ra thứ Nhật ngữ của chúng.

- Mẹ nó chứ gì.

Thừa dịp hai tên còn đang đau đớn kêu gào, Tiêu Thần một bước tiến đến, hai chân liền đá thẳng lên mặt của cả hai tên chúng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, Tiêu Thần cũng không tính buông tha cho bọn họ, ngón giữa lại kẹp lấy hai cây ngân châm, sau đó phoóng thẳng về phía đũng quần của hai tên

Ngay khi Tiêu Thần vừa mới thu tay lại, ở ngoài xa xa phía cổng trường, tên còn lại đã mang theo Thẩm Tiểu Đông nhảy lên xe, nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, chỉ để lại bốn tên đáng thương đang nằm trên mặt đất.

Toàn bộ cuộc chiến cũng chỉ có vài phút, Chu Tiểu Hà và Hinh Nhi một bên cũng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy bốn tên kia ngã xuống đất, kêu la từng trận âm thanh thống khổ, không thể nào bò dậy nổi nữa, sau khi kích động qua đi Chu Tiểu Hà lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay của Hinh Nhi, chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Thần, khi Tiêu Thần đang định bồi thêm cho mấy tên mấy cú đá thì đã bị Chu Tiểu Hà ôm chặt lấy.

- A! Chú Tiêu thật là giỏi quá.

- Ách, chú nói tyeg nè Tiểu Hà, đừng ăn đâu hũ của chú được không!

Tiêu Thần có chút buồn bực, muốn đẩy cô bé tyeg ra, nhưng cô bé này thật sự là bám dính quá, cô bé vừa mới ôm có chốc lát tyeg mà Tiêu Thần đã đầy mồ hôi trên người, tuy muốn dùng lực đẩy cô bé ra thế nhưng lại sợ làm cô bé bị thương, Tiêu Thần đành buồn bực để cho cô bé ôm lấy vậy.

- Cháu không buông ra đâu. Chú, chú thật là lợi hại. Sau này chú dạy cháu võ công có được không?

Chu Tiểu Hà cũng không có ý định buông Tiêu Thần ra, mà lại càng ôm chặt lấy, dùng bộ ngực vừa mới bắt đầu phát dục của mình cọ cọ lên tay tyeg Tiêu Thần, dường như là đang muốn Tiêu Thần cảm thụ một chút sự trưởng thành của cô vậy.

Hinh Nhi ở một bên thấy Chu Tiểu Hà ỏn ẻn làm nũng như vậy, liền khẩn trương đi tới, dịu dàng khuyên nhủ:

- Được rồi, Tiểu Hà, buông anh tyeg Tiêu ra đi, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi, nếu tiếp tục ở lại đây mà có người tới nhìn thấy thì sẽ phiền toái lắm.

- Ồ đúng, chúng ta nên chạy khỏi đây trước đã, hì hì.

- Ồ đúng, chúng ta nên chạy khỏi đây trước đã, hì hì.

Chu Tiểu Hà gật đầu cười hì hì, lúc này mới buông tay của Tiêu Thần ra, rồi cũng thở phào một cái, đưa ánh mắt cảm kích nhìn Hinh Nhi một cái.

- Hinh Nhi, mọi người đi ra ngoài trước đi, đối diện cửa trường có một chiếc xe nhỏ đậu ở đấy, mẹ của em đang ở bên trong, em và Tiểu Hà hãy đi trước đi, anh phải xử lý một chút ở chỗ này, các em nghe lời anh là cách giúp anh tốt nhất rồi, lát anh cùng hội họp với các em sẽ đưa mọi người đi ăn một bữa tiệc lớn.

Tiêu Thần cười nói cùng với hai cô bé.

- Mẹ em ở trong xe sao?

Hinh Nhi nghi ngờ hỏi, tyeg trong trí nhớ của cô thì mẹ dường như tyeg là chưa bao giờ mua xe

- Ha ha, em đi ra là sẽ biết, ở phía đối diện cổng trường ý, mẹ của em hiện giờ chắc là còn chưa có tỉnh ngủ đâu, em gõ vào của kính xe là được.

Tiêu Thần cười cười, đẩy hai cô bé ra.

- Được rồi, anh Tiêu, anh cũng phải mau trở lại đấy, em cùng mẹ ở bên ngoài chờ anh.

Hinh Nhi nhìn Tiêu Thần một chút, rốt cuộc thì cũng rời đi.

Mắt thấy hai cô bé đã ra khỏi cửa trường, sắc mặt Tiêu Thần cũng dần dần âm trầm xuống, lại đi về phía mấy tên đang nằm trên mặt đất.

- Hôm nay Đại Pháo ca ta giẫm nát trứng chúng mày.

Tiêu Thần giơ chân lên, mạnh mẽ đạp xuống. Một tiếng tyeg ‘Rầm’ giòn giã vang lên, đạp nát ‘trứng’ của tên đáng thương. Phía dưới chiếc quần tây liền chảy ra một chất lỏng hôi tanh. Tên này rốt cuộc cũng đau đớn đến nỗi hôn mê giống như đã chết.

Tiêu Thần lại đi tới một tên khác mắng to:

- Trước kia chúng mày gây tai họa cho các cô gái nước chúng tao, bây giờ bố thay các cô ấy báo thù.

- Trước kia chúng mày gây tai họa cho các cô gái nước chúng tao, bây giờ bố thay các cô ấy báo thù.

Chân lại giơ lên, rồi lại giẫm xuống. Lại thêm một tên thái giám tân thế kỷ được ra đời. Hơn nữa còn là một tên thái giám của Nhật.

- Mày kiêu ngọa nữa đi. Mày cải trang nữa đi. Mỗi ngày chúng mày đều chụp A.V mà.

Tên cuối cùng là kẻ xui xẻo nhất, cả cậu nhỏ và trứng đều đã bị Tiêu Thần đạp nát. Ngay cả muốn thả rắm thì có khi bộ phận thả rắm cũng bị đạp nát rồi.

Giẫm nốt cả cái tên tyeg còn lại xong, sắc mặt của Tiêu Thần nặng nề đi tới trước mặt Thẩm Đại Sơn, Thẩm Đại Sơn sau khi bị Tiêu Thần đánh một cú đến giờ mới khôi phục lại một chút, ánh mắt đã mơ màng có thể mở ra một chút.

Nhưng vừa mở mắt ra chỉ thấy một chiếc giày lớn ở trước mắt của mình.

- Dậy!

Thấy Thẩm Đại Sơn đang tỉnh lại, Tiêu Thần liền thu chân về hừ lạnh một tyeg tiếng: tyeg

- Tốt xấu gì mày cũng là một công dân nước cộng hòa, thôi thì lưu lại cho mày một mạng, không chừng sau này lại tặng cho quốc gia một tên minh tinh bóng rổ cũng nên.

May mắn bảo vệ được trứng của mình, Thẩm Đại Sơn âm thầm nghĩ liệu y có nên trở về bò lên bụng bà xã vô số lần, để lại sinh tyeg thêm một thằng con trai nữa sau này cho nó làm minh tinh bóng rổ của quốc gia không. Chỉ có điều, lúc này y không biết cũng không có nghe rõ Tiêu Thần hừ lạnh nói câu gì gì đó, lại mơ mơ màng màng mà nhắm hai mắt lại.