Sự lo lắng của Tần Nguyệt Oánh đúng là không cần thiết.
Tối đó cơn sốt của Phượng Quan Hà đã đỡ hơn. Hắn chỉ uể oải nằm trên giường với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Xét thấy hắn còn có tiền án dụ dỗ Cục Than trốn đi nên Tần Nguyệt Oánh cũng không muốn để ý nhiều tới hắn.
Sau hai ngày lạnh nhạt, Tần Nguyệt Oánh lại thấy phò mã có thể chạy, có thể nhảy và luyện kiếm trở lại.
Chẳng qua hiện giờ dù luyện võ cũng không thể luyện tập một cách công khai.
Sáng sớm, Tần Nguyệt Oánh thoáng trông thấy hắn vội vàng bay về phía sau núi cùng với một thanh bảo kiếm không biết lấy từ đâu.
Nàng dựa vào bệ cửa sổ, trong lòng tiếc nuối.
Nếu luyện kiếm không phải vì nàng —— không thể để nàng xem, không thể để nàng sờ, vậy việc luyện kiếm cũng chẳng còn ý nghĩa.
Có thời gian rảnh thì thà làm nhiều việc có ý nghĩa với nhau hơn.
Buổi chiều, Phượng Quan Hà lại lặng lẽ trở về.
Nhưng mà...... hắn chỉ tắm rửa qua loa, ăn cơm, mang cho nàng nửa con ngỗng quay to bóng nàng thích rồi lại mang kiếm đi.
Việc mà Tần Nguyệt Oánh mong chờ đã không xảy ra, lúc này nàng lại có chút lo lắng.
Phò mã vừa mới khỏi bệnh, thật sự không cần phải vất vả như vậy. Mặc dù với tình cảnh hiện tại thì tương lai của hắn đúng là ảm đạm, nhưng chỉ cần hầu hạ nàng cho tốt thì cũng đâu thiếu vinh hoa phú quý.
Nghĩ vậy, nàng bẻ cánh ngỗng nướng ném vào bát Cục Than, nói với nó rằng nam nhân vừa trở về vội vàng kia là cha của nó, hy vọng sau này nó nghe lời hắn nhiều hơn, đừng quên hôm nay hắn mang ngỗng về là vì nó.
Cục Than rồm rộp hai cái đã nhai hết cả da lẫn xương cái cánh, nó ngẩng đầu lên khỏi bát rồi nhìn nàng đầy chờ mong, vẫy vẫy đuôi nhiệt tình.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác này, không biết nó có hiểu lời nàng nói không nữa.
Tần Nguyệt Oánh vờ như không hiểu ý nó, chán nản ăn hết một bàn đầy đồ ăn ngon, đến khi no bụng thì đi tắm.
Đêm xuống, nàng cuối cùng cũng đợi được Phượng Quan Hà quay về.
Nhưng người này vẫn giống lúc chiều, tắm rửa xong lại lùa vội mấy miếng cơm, tất cả đều làm rất nhanh, hầu như không nói câu nào với nàng.
Nhìn hắn như vậy, Tần Nguyệt Oánh cảm thấy nơi dưới chân hắn không phải nhà mà chỉ là quán trọ cho hắn nghỉ tạm.
Nàng vừa bực mình lại tức giận, nôn nóng muốn tìm hắn nói lý một trận. Nàng nằm trên giường đợi một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy ai, thay vào đó cơn giận lại tiêu tan, nàng mơ màng dựa vào gối, hai mí mắt nặng trĩu.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nên giật mình tỉnh lại.
Đã qua giờ Hợi, đêm khuya tĩnh lặng.
Tần Nguyệt Oánh đưa mắt ra hiệu cho Cục Than dưới ghế, nó lập tức hiểu chuyện nhảy lên nằm bên gối nàng, giả vờ như đã ngủ trên giường từ lâu.
Phượng Quan Hà vừa bước vào phòng đã thấy một người một chó thân thiết ngủ bên nhau.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt nữ tử trên giường vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, vừa thấy hắn liền nhìn đi chỗ khác.
Vẫn là cái dáng vẻ lảng tránh đó.
Tuy đã đoán được trước kết quả này nhưng lồng ngực hắn vẫn tê rần.
Phượng Quan Hà hơi cau mày, trong lòng mất mát, hắn đè nén sự thất vọng đang dâng lên trong lòng xuống.
Cũng phải.
Tới nước này rồi, hắn không thể tự lừa dối bản thân rằng mình không để ý nữa.
Thê tử mà hắn mê luyến bấy lâu dụ dỗ hắn thổ lộ tình cảm, nhưng thứ hắn nhận lại từ nàng chỉ là thái độ ngày càng xa cách và ánh mắt lảng tránh.
Dù là nam nhân và không mấy nhạy bén với những chuyện này, nhưng khi ở chung hắn vẫn ít nhiều cảm nhận được.....
Nhu cầu của nàng đối với hắn đang giảm đi.
Theo mọi nghĩa.
Phượng Quan Hà cảm nhận được giữa bọn họ đang xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, hắn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với nàng nhưng lại không có dũng khí mở lời.
Dù sao so với mấy thứ tình cảm ủy mị đó thì việc giữ được cuộc hôn nhân này đối với hắn còn quan trọng hơn.
Phượng Quan Hà biết thân phận của mình bây giờ không danh chính ngôn thuận, nếu Oánh Oánh thật sự thích ai ở ngoài thì e rằng ngay cả tư cách phản đối hắn cũng không có mà chỉ có thể im lặng rời đi.
Trong hoàn cảnh này, việc hắn là phu quân hay là món đồ chơi 'có hay không cũng được' trong lòng nàng dường như không còn quan trọng nữa.
Nhưng khi nghĩ như vậy, Phượng Quan Hà lại cảm thấy cay đắng.
Hắn cũng nhìn đi nơi khác.
Đêm nay không có trăng.
Sắc trời âm u cùng sự im ắng trong phòng khiến cho bầu không khí càng thêm gượng gạo.
Tần Nguyệt Oánh kéo chăn lên, chỉ để hở đôi mắt đẹp trộm liếc nhìn hắn.
Chắc là hắn vừa mới tắm gội xong, tóc vẫn còn hơi ẩm nhưng xiêm y lại được mặc rất cẩn thận, những chiếc cúc gần cổ nhất cũng được bọc kín.
Giờ nào rồi mà còn giả bộ đứng đắn.
Nàng âm thầm phỉ nhổ một câu, nhìn đi nơi khác trước khi hắn có thể nhìn qua.
Đêm nay có vẻ lạnh hơn với mấy hôm trước.
Phượng Quan Hà buộc qua tóc ra sau đầu, nhìn nữ nhân nhỏ trên giường bọc kỹ cả người trong chăn thì cũng yên tâm, hắn thổi tắt hết nến trong phòng, giơ kiếm lên rồi bất chợt nhảy lên bệ cửa sổ bên giường ——
Tần Nguyệt Oánh giật mình, ngồi bật dậy khỏi giường.
"Muộn thế này rồi mà ngươi còn định luyện kiếm?"
Nàng cảm thấy người này bỗng nhiên chăm chỉ tới mức không thể hiểu được.
"Luyện kiếm gì....." Phượng Quan Hà mới đầu còn hơi ngạc nhiên, sau đó mới nhớ ra mình chưa nói với nàng, "Không phải...... chỉ là có vài việc vặt thôi."
Tần Nguyệt Oánh cắn môi, thầm nghĩ dù là việc vặt quan trọng đến đâu thì cũng không thể nửa đêm ra ngoài như thế được.
Nhưng trước đó chính nàng từng tức giận bảo hắn ra ngoài tìm việc mà làm, bây giờ mà mở miệng giữ lại thì khác nào tự vả vào mặt mình?
Nàng ngượng ngùng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải thuyết phục hắn ở lại thế nào nên lặng lẽ kéo chăn và váy ngủ xuống một chút, để lộ bờ vai quyến rũ mê người.
Đáng tiếc trời quá tối nên Phượng Quan Hà không thấy gì.
"Oánh Oánh, ta e là gần đây đã có vài thứ không tốt lọt vào kinh thành, vậy nên đừng dắt chó ra đường nữa," hắn ngồi bên cửa sổ, nhớ ra chuyện này có liên quan đến nàng nên nghiêm túc dặn dò, trong lòng lại chờ mong nàng hỏi mình thêm vài câu, như vậy bọn họ có thể nói chuyện lâu hơn.
"Đêm nay không cần chờ ta, đêm mai chắc cũng......"
"Ừm......"
Tần Nguyệt Oánh đang ôm chân thất thần, nghi ngờ sức hấp dẫn của mình với phò mã đã giảm sút.
Phượng Quan Hà đang nói một nửa chợt bị nàng chặn lại, hắn lập tức im bặt.
Chỉ một thoáng ngắn ngủi đã chứng minh suy đoán của hắn.
Nàng chỉ một lòng một dạ quan tâm con chó nhỏ của mình, làm gì để ý đến hắn?
Hai người đều không lên tiếng, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén.
Chỉ có Cục Than dựng tai lên thở phì phò như thường.
Sau khi nhận được chiếc cánh ngỗng nướng vào buổi trưa, có lẽ nó đã hiểu rằng nam nhân trước mặt có vị trí quan trọng trong lòng chủ nhân mình.
Nhưng nó nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa hai người này.
Cục Than thật sự lo lắng, nó lấy cái mũi hích hích người bên cạnh.
Tần Nguyệt Oánh hoàn hồn, chợt nhớ mình vẫn còn vài chuyện muốn nói với phò mã.
Nàng quay đầu nhìn sang, bệ cửa sổ bên cạnh đã trống rỗng.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~