Buổi chiều khô nóng, gió hè thổi qua khiến người ta có cảm giác mơ màng buồn ngủ.
"Vì sao điện hạ không trồng thêm ít hoa sen trong hồ này?"
Tần Nguyệt Oánh nghe vậy ngước mắt lên nhìn, trên mặt hồ trống trải chỉ có vài ngọn cỏ lau dại đung đưa trong gió.
Nàng đặt quân đen xuống, chặn nước đi của Thiệu Ưng, hờ hững nói: "Năm nay ta đã trồng một ít rồi, nhưng muốn ngắm cảnh hoa sen nở khắp hồ thì phải đợi chúng lớn thêm vài năm nữa."
Thiệu Ưng giống như nghe được điều gì thú vị, hắn nhìn bàn cờ rồi cười nhạt một tiếng, hỏi: "Mấy năm nữa phủ mới của điện hạ chắc cũng xây xong rồi, người còn hứng thú với phủ tướng quân nằm ở một góc kinh thành này hay sao?"
Tần Nguyệt Oánh tỏ ra dửng dưng: "Thỉnh thoảng về nghỉ tạm cũng được."
Thiệu Ưng không nói nữa mà chỉ tập trung chơi cờ.
Tần Nguyệt Oánh nghĩ hắn đã tìm ra cách phá vỡ tình thế.
Nhưng không.
Mới đi được mấy bước, Thiệu Ưng đã hoàn toàn thua trận.
Trước khi hạ quân cờ cuối cùng xuống, Tần Nguyệt Oánh giơ tay ra đảo loạn bàn cờ, chán nản nói: "Không chơi nữa, chẳng thú vị gì cả."
"Thiệu mỗ không giỏi chơi cờ, không thể làm điện hạ vui vẻ." Thiệu Ưng khiêm tốn thu dọn mớ hỗn độn.
Cặp mắt phượng lạnh lùng nhìn hắn.
"Thiệu Ưng, ngươi thay đổi rồi."
"Bây giờ ngươi không dám thắng sao?"
Tần Nguyệt Oánh bắt chéo chân, lại nhìn về phía mặt hồ.
Trong mấy ngày qua, tình trạng của đàn cá chép trong hồ Quế Nguyệt đã dần dần ổn định lại.
"Đã vậy thì mai cũng không cần tới nữa," nàng nói, "Bổn cung lười trút giận lên ngươi, cũng không cần ngươi tới lấy lòng."
Nàng thầm nghĩ, đều là lấy lòng nhưng vì sao khi đối mặt với Thiệu Ưng nàng lại không kiên nhẫn được như với phò mã?
Chẳng lẽ giữa nam nhân thực sự có sự khác biệt lớn như vậy?
Thiệu Ưng đứng dậy chắp tay từ biệt nàng, những lời cuối mà hắn nói Tần Nguyệt Oánh cũng quên nghe.
Nàng ngẩn người nhìn mặt hồ, trong đầu nghĩ miên man.
===
Cách đó không xa, trên núi Tập Đầu, ẩn nấp giữa một cây đa cao lớn.
Phượng Quan Hà che giấu thân mình một cách hời hợt, tư thế lười biếng, hai chân gần như buông thõng, chỉ có đôi mắt luôn tập trung nhìn con đường nhỏ lát ván trên mặt hồ.
Một nam một nữ, đánh cờ suốt nửa tiếng, lại còn nói chuyện rất lâu.
Bọn họ làm gì mà có nhiều chuyện để nói như vậy?
Trong lòng Phượng Quan Hà hơi ghen, cuốn sách dùng để giết thời gian trên tay cũng bị vò nhăn, đến khi Thiệu Ưng đứng dậy từ biệt, cảm giác ấy mới đỡ hơn một chút.
Nhìn bóng dáng người nọ rời đi, hắn thầm mắng một câu --
Mặt dày.
Hắn biết tên Thiệu Ưng này không tốt đẹp gì.
Kể từ khi kẻ này xuất hiện, thái độ của Oánh Oánh đối với hắn rõ ràng lạnh nhạt hẳn đi.
Mặc dù vẫn cùng ăn cùng ở nhưng nàng lại không mấy khi nhìn hắn, nói cũng ít hơn rất nhiều, thậm chí nhiều lần đợi hắn ngủ còn ôm gối đi sang thư phòng, để lại hắn một mình thức dậy vào buổi sáng đối mặt với chiếc giường trống trải.
Mà hiện tại, nữ tử yêu kiều trên con đường lát ván vẫn ngồi yên nhìn mặt hồ, Phượng Quan Hà dường như nhìn ra được chút thẫn thờ trong đó.
Cảnh này vừa hay chứng thực suy đoán của hắn.
Thiệu Ưng đi khiến nàng buồn đến mức ấy!
Chỉ là chơi cờ thôi mà?
Hắn cũng biết chơi cờ, nhưng Oánh Oánh chưa bao giờ chơi với hắn.
Phượng Quan Hà nhảy xuống khỏi cây đa, càng nghĩ càng bực mình.
Lẽ ra lúc trước hắn nên nhảy ra khỏi quan tài rồi cho cái tên Thiệu Ưng đó một đao để tránh những rắc rối kiểu này về sau!
Mặc dù vậy nhưng trong lòng hắn không phải không giận Tần Nguyệt Oánh.
Hắn moi hết tim gan ra cho nàng, cái gì cũng cho nàng.
Mà kết quả thì sao?
Nàng vẫn đối xử với hắn như với một con chó.
Thích lạnh nhạt là lạnh nhạt, nói vứt bỏ là vứt bỏ được ngay.
===
Sự thật đã chứng minh lo lắng của Phượng Quan Hà là đúng.
Chỉ trong vài ngày Oánh Oánh của hắn đã thực sự có con chó khác.
Mặc dù không phải tình nhân hay trai bao nuôi ở ngoài mà chỉ là một con chó đúng nghĩa, nhưng chỉ riêng việc đây là chó của Thiệu Ưng tặng cũng đủ khiến đáy lòng Phượng Quan Hà dấy lên hồi chuông cảnh báo.
Nhưng vào lúc này liệu ai sẽ quan tâm đến việc chủ nhân quá cố của phủ tướng quân tức giận và bất bình thế nào?
Không ai cả.
Đã vậy sự xuất hiện của con chó này còn khiến mọi người trong Phượng phủ ai nấy đều vui vẻ.
Sau thời gian phải ăn chay, cuối cùng bọn họ đã có một cái cớ để ra ngoài mua thịt.
Không ai biết tại sao con chó mới của trưởng công chúa lại ăn được những 40 cân thịt một ngày. Có một số việc là vậy đấy, chỉ cần có cái cớ chính đáng thì sẽ không ai rảnh tìm hiểu sâu.
Ngay cả Nghi Lan cũng cho rằng món quà mà Thiệu chỉ huy sứ mang đến thật tuyệt vời.
Tần Nguyệt Oánh cũng rất vui vẻ.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng nuôi con thú nhỏ nào.
Chưa kể con chó này còn rất thông minh, chỉ huấn luyện mấy lần nó đã biết nàng là chủ mới của mình. Nó thường lăn qua lăn lại làm nũng với nàng, lúc nàng ngồi im sẽ gác đầu lên gối nàng, vẫy vẫy cái đuôi nhìn nàng!
Sự ngoan ngoãn trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài của nó lập tức chiếm được trái tim trưởng công chúa điện hạ. Tần Nguyệt Oánh mang nó ra ngoài chơi cả ngày, mãi đến khi mặt trời lặn mới nhớ ra còn có phò mã ẩn náu trong tòa lầu nhỏ của mình đang cần ăn.
Tần Nguyệt Oánh nghĩ thầm, cuối cùng nàng cũng có một con chó, không biết phò mã có mừng cho nàng không nhỉ?
Chó con này ngoan như vậy, nàng phải dắt về khoe mới được.
Vừa hay giúp nàng bớt xấu hổ vì không có gì để nói với phò mã.
Lý tưởng thật đẹp đẽ nhưng hiện thực thì thật cảm lạnh.
Buổi tối, khi Tần Nguyệt Oánh ôm vật cưng mới của mình đứng trước mặt phò mã, nàng trông thấy rất rõ ràng, sắc mặt Phượng Quan Hà lập tức tối sầm lại.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~