Lần này trưởng công chúa vào cung không tránh ai nên tin tức nhanh chóng truyền tới tai những người quan tâm.
"Hoàng Thượng còn gỡ bỏ cấm túc cho nàng ta ư?" Tân Xuyên cảm thấy chuyện này vượt xa dự liệu của mình, ông ta không khỏi xác nhận với thuộc hạ đến báo cáo: "Có đúng vậy không?"
Người hầu cận gật đầu: "Tuyệt đối chính xác."
Khi đó Ngô thị cũng đang ngồi một bên cùng dùng bữa tối, nghe xong lại không hề kinh ngạc.
"Lão gia cần gì phải lo lắng? Chúng ta vốn cũng không trông chờ chuyện cỏn con này có thể lung lay được phủ công chúa," Nhớ tới những lời Từ thị khai ra, trong mắt Ngô thị xẹt qua một tia nham hiểm, "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải cố gắng phân tán sự chú ý của Hoàng Thượng càng nhiều càng tốt, đừng để sự nghiệp của A Hổ không bị ảnh hưởng."
"Phu nhân nói đúng," Tân Xuyên thoáng định thần lại, "Chuyện này giao cho phu nhân đi, như vậy ta cũng yên tâm."
Tân Xuyên dù ở chốn quan trường như cá gặp nước nhưng lại không bao giờ nắm bắt được suy nghĩ phức tạp của nữ nhân này. Ông ta có thể gây dựng được Tân gia phồn thịnh không thiếu được sự giúp đỡ của Ngô thị. Cũng vì hiểu rõ điều này nên dù Ngô đã ngoài bốn mươi, vẻ duyên dáng đã phai nhạt nhưng Tân Xuyên vẫn rất tôn trọng vợ mình.
Ngô thị cười nhẹ, nói: "Lão gia, chẳng phải ông luôn nghi ngờ vị phò mã kia của trưởng công chúa còn sống sao? Ta đã có một cách giúp ông thăm dò tình hình trong phủ tướng quân rồi. Chẳng qua, cần dùng đến chút quan hệ quen biết trên quan trường của ông."
Điều này đã chạm đến vướng mắc trong lòng Tân Xuyên. Thấy ông ta đồng ý, Ngô thị quay lại nhìn người hầu cận.
"Đi, đưa kẻ vô lại mất một ngón tay vào phòng ta, ta có chuyện muốn nói."
===
"Hu hu, Oánh Oánh không muốn vào cung nữa, người trong cung thật đáng sợ, ai cũng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Oánh Oánh......"
"Hoàng Thượng lúc nào cũng mắng ta."
Phượng Quan Hà nghe nàng giả bộ khóc, thở dài trong sự khó xử.
"Hoàng Thượng mắng gì ngươi?"
"Mắng, mắng Oánh Oánh......"
"Ham ăn lười làm, tham tài háo sắc."
Phượng Quan Hà không biết nội tình, hắn trầm mặc một chút, cảm thấy câu đúc kết này rất sâu sắc.
"Hắn quá đáng lắm đúng không?"
"Ngươi định khi nào giúp Oánh Oánh lấy lại công bằng đây?"
Tần Nguyệt Oánh vừa nói vừa lặng lẽ luồn một bàn tay nhỏ trắng trẻo vào dưới áo hắn, xoa xoa cơ bụng rắn chắc rồi sờ nắn vòng eo thon chắc khỏe, sau đó mới thỏa mãn rút ra.
Đúng là hàng tốt, dùng chẳng phải thích hơn nhiều so với đám công tử trẻ nho nhã yếu đuối ở kinh thành sao?
Sau này nàng phải hưởng thụ triệt để mới được.
Phượng Quan Hà đâu dám trả lời câu này của nàng? Nhưng nhìn nàng vừa sờ vừa rớt nước miếng đến nơi, hắn mới nhận ra những lời này chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn chia rẽ của trưởng công chúa điện hạ thôi.
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, hành vi này của nàng không phải đang tự khẳng định sao?
Phượng Quan Hà tạm thời đặt binh thư xuống.
"Oánh Oánh, cứ phải quấn lấy ta như vậy sao?"
Hắn nhàn rỗi tìm được quyển sách nên lên giường đọc, mới được một lúc nàng đã dán lại bò vào ngực hắn. Nàng gối lên ngựa hắn, áp vào người hắn, gọi một cách mỹ miều rằng đó là ngủ trưa, thậm chí còn không cho hắn xoay người. Kết quả cọ chỗ này rồi lại sờ chỗ kia, hại hắn đọc có hai trang mà mất tận nửa giờ.
Hắn là nam nhân bình thường chứ không phải hòa thượng, nàng rốt cuộc có hiểu điều này không?
Tần Nguyệt Oánh lúc này mới cẩn thận ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ ấm ức.
"Ngươi đừng để ý là được......"
Phượng Quan Hà chịu thua thật rồi.
Ở góc độ hắn không nhìn thấy, Tần Nguyệt Oánh vươn tay ôm eo hắn, thở phào một hơi.
Tim nàng đập thình thịch, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Chỉ có trời mới biết tâm trạng của nàng khi thấy người này cầm quyển sách nằm trên giường.
Nàng suýt nữa còn tưởng bí mật lớn giấu dưới gối mình đã bị hắn phát hiện!
Cũng may chỉ là một quyển binh thư.
Nếu không Tần Nguyệt Oánh thật sự không dám tưởng tượng.
Phò mã của nàng có chút thô lỗ trong chuyện phòng the, nhưng làm sao mà bằng《 Chuyện Oanh Oanh trừ ác 》 kia.
Nếu hắn phát hiện ngày thường nàng lén lút xem loại sách này......
Hắn sẽ nghĩ gì về nàng?
Nghĩ vậy, Tần Nguyệt Oánh ngập ngừng mở miệng thăm dò.
"Phò mã......"
"Ừ."
"Nếu...... nếu trong đầu ta, có...... có một ý tưởng nào đó mà có lẽ đến ngươi cũng không chấp nhận được, ngươi sẽ làm gì ta......"
Phượng Quan Hà trầm mặc một lát.
"Ngươi muốn làm phản ư?"
Tần Nguyệt Oánh ban đầu còn ngượng ngùng, hiện tại thì giận muốn chết.
"Trong đầu ngươi ngày nào cũng chỉ nghĩ mấy cái đó thôi hả?"
Nàng phỉ nhổ một câu, sau đó lại cảm thấy như đang tự mắng mình, vì thế xấu hổ giận dỗi vùi đầu vào ngực hắn không chịu nhìn hắn.
"Ý tưởng gì? Ngươi không nói ra thì làm sao ta......" Phượng Quan Hà nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đầu nàng, giọng nói dần trầm xuống.
"Được rồi, đừng nói nữa."
Hắn dường như đã lờ mờ đoán được rồi.
Dù gì hắn cũng đã nhìn thấy rõ vẻ mặt nôn nóng của nữ nhân này khi vừa bước vào phòng.
Những lời của hắn rõ ràng càng khiến nàng lo lắng hơn. Bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo hắn siết chặt, hắn nhìn thấy người trong lòng ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng.
"Ngươi sẽ...... sẽ làm gì Oánh Oánh?"
Đôi môi hồng khẽ mấp máy, những lời ngập ngừng cùng với vẻ mặt kia tựa như một ngọn lửa cháy bùng lên trong lòng hắn.
Mấy ngày qua nàng thường xuyên lén lút chạy ra ngoài chơi, đi sớm về trễ, vui quên cả trời đất, trở về ngả đầu ra liền ngủ thiếp đi, cả người hắn bây giờ thật sự rất khô nóng nên không thể chịu được bất kỳ sự trêu chọc nào.
"Ta sẽ làm theo ý Oánh Oánh," Phượng Quan Hà không nhịn được nâng thân hình nhỏ bé kia lên rồi áp vào tai nàng, "Dâm đãng, lần đó ngươi sướng đến mức ngất cả đi, quên rồi ư?"
Tần Nguyệt Oánh biết bí mật của mình đã lộ nên mặt càng đỏ hơn.
"Sao ngươi lại xem trộm đồ của Oánh Oánh......"
Lời còn chưa dứt, một bên dái tai nàng đã bị hắn đưa vào miệng liếm láp đầy dụ hoặc.
Sự ám chỉ nhục dục quá rõ ràng.
Nhưng Tần Nguyệt Oánh lại đẩy ra hắn, chật vật ngồi dậy.
"Vậy...... phò mã sẽ nghĩ gì về Oánh Oánh?"
Nàng ngồi giữa hai chân hắn với vẻ mặt bối rối, miệng huyệt hơi ướt chạm vào dương vật hơi cứng của hắn qua lớp vải.
Bốn mắt nhìn nhau, bắt gặp ánh mắt đen tối của hắn, nàng vội cúi đầu như một cây xấu hổ bị chạm vào.
Vừa hay cũng che đi chút gian xảo nhỏ trong đôi mắt phượng.
"Ngươi...... sẽ ghét Oánh Oánh vì...... vì không đoan trang...... phải không?"
Trong mắt Phượng Quan Hà, nữ nhân nhỏ ngượng ngùng mất một lúc lâu rồi mới đỏ mặt, khó khăn thốt ra một câu.
"Sao lại nghĩ vậy?"
Hắn khàn giọng hỏi lại, cơ thể càng cứng hơn.
Hai cánh hoa ấm nóng kẹp lấy vật của hắn, hắn dường như còn cảm nhận được nó hơi ướt.
Phượng Quan Hà đưa tay kéo nhẹ nàng khiến nữ nhân nhỏ bé vô lực ngã vào lòng hắn.
"Là do ta làm không tốt nên khiến Oánh Oánh có những suy nghĩ như vậy sao?"
Hơi nóng tê dại phả vào tai, Tần Nguyệt Oánh lập tức không nói nổi nên lời.
Đôi mắt vốn đầy tính toán của nàng giờ đã giống như một vũng nước xuân bị khuấy động mà trở nên hỗn loạn.
Thực ra nàng đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu.
Có phải vậy không? Tần Nguyệt Oánh đang nghĩ phải đối mặt với câu trả lời của hắn như thế nào.
Nhưng nàng không ngờ hắn lại trả lời như vậy.
(Editor: Thấy nhiều người nói không thích mấy tiếng "ô ô"... Tui đang không biết nên thay nó bằng hic hức huhu hay gì, hình như cái gì nghe nó cũng kì thì phải :< Thôi thì hãy từ từ làm quen nhé)
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~