Một buổi chiều yên bình, Tân Xuyên đang ngồi dùng bữa bên bàn làm việc trong thư phòng thì quản gia đưa tới một tin tức chấn động phá vỡ bầu không khí yên bình ấy.
"Ngươi nói cái gì?" Tân Xuyên vẫn còn cầm đũa trên tay, nghe tin này, sắc mặt lập tức trở nên hiểm ác, "Giản Lỗi bị bắt?"
"Vâng thưa lão gia. Đại Lý Tự chỉ thông cáo với bên ngoài rằng Giản đại nhân giết phu nhân mình, ngoài ra không tiết lộ thêm. Theo tai mắt ở Giản gia báo tới, Giản đại nhân sáng dậy đã thấy phu nhân bị đâm chết nằm bên cạnh, tay và mặt ông ta dính đầy máu, bị nhiều hạ nhân trông thấy nên không chối cãi được gì."
Không thể chối cãi?
Nếu sự việc đúng như bọn họ nắm được thì chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ, e rằng Giản Lỗi đã bị gài bẫy, Đại Lý Tự không lẽ lại không nhận ra.
Tân Xuyên bình tĩnh lại, vội hỏi tiếp: "Bây giờ còn cách nào xoay chuyển không?"
Giản Lỗi chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ trong bộ Binh nhưng có quan hệ mật thiết với Tân gia bọn họ, Tân Xuyên đương nhiên muốn bảo vệ ông ta nếu có thể.
Quản gia trả lời rất mờ mịt.
"Bộ Luật đã tiếp nhận vụ này rồi."
Bàn tay cầm đũa tre siết chặt, Tân Xuyên biết việc này có lẽ đã không còn nằm trong phạm vi ông ta có thể nhúng tay nữa.
Bộ Luật tiếp nhận, cho thấy chuyện này rất có thể đã bị Hoàng Thượng để ý, ai ra mặt thì chẳng khác nào để lộ bè phái phía sau mình cho Hoàng Thượng biết.
Tân Xuyên đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Giản Lỗi chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ, nhưng trước khi Từ gia bị thanh trừng, Tân gia họ đã phải dựa vào Giản Lỗi để giao thiệp qua lại.
Năm ngoái khi Từ gia xảy ra chuyện về kho vũ khí, Tân Xuyên nhận thức thấy nguy hiểm nên không còn qua lại với Giản Lỗi nữa. Không ngờ qua thời gian tình thế lại thay đổi, trong thời gian Tân gia bọn họ thắng trận phất lên thì Giản Lỗi lại xảy ra chuyện.
Chỉ sợ Giản Lỗi đã đắc tội với ai nên mới bị giăng bẫy như vậy. Nếu không chịu được sự tra tấn của bộ Luật, đến một lúc nào đó ông ta lại không suy nghĩ mà khai hết Tân gia ra.
Nghĩ ngợi một hồi, Tân Xuyên cũng không còn hứng ăn nữa, ông ta ném đũa xuống, trầm mặt nói với quản gia: "Đi, nghĩ cách tiếp đi, hỏi thăm người bên bộ Luật cho tử tế, trước tiên thăm dò xem thái độ Hoàng Thượng thế nào đã."
Quản gia nhận lệnh, đang định khom người đi ra thì ngoài cửa thư phòng vang lên một giọng nữ mạnh mẽ.
"Lão gia, ông đừng làm chuyện dại dột vào lúc này!"
Người đến là vợ cả Ngô thị của Tân Xuyên.
Tân Xuyên rõ ràng rất tin tưởng người vợ này của mình, vừa nghe vậy liền miễn cưỡng xua tay với quản gia: "Thôi quên đi, ngươi lui xuống đi."
Ngô thị đã ngoài bốn mươi, từ lâu đã không còn suy nghĩ kiêng dè nữa, trời sinh to khỏe đẫy đà, hành xử lại rất có khí khái nam nhân.
Vừa vào phòng bà ta đã hùng hổ nói: "Lão gia, ông có biết mấy ngày trước con trai ông gặp chuyện gì ở ngoài không?"
Tân Xuyên cau mày: "Mấy ngày trước thì liên quan gì ở đây?"
Khi đó ông ta vừa về kinh nên không để ý đến việc trong nhà.
Ngô thị lại thô giọng nói: "Con trai của ông ra ngoài đánh bạc, nợ bốn nghìn lượng, không dám nói với ông nên đứng tên Tân gia ghi nợ. Trưa nay chủ nợ tìm tới cửa, là một kẻ lưu manh vô lại nằm vật ra đất ăn vạ, nhà ta vô duyên vô cớ trở thành trò cười cho người ta rồi!"
"Có chuyện này sao?"
Tân Xuyên cảm thấy ngực càng nghẹn hơn, chán ghét nhíu mày.
"Bốn nghìn lượng...... cũng không nhiều lắm. Bà qua nhà kho lấy đi, lát nữa xem ta xử lý kẻ đó thế nào!"
Ngô thị nghe vậy lại cười lạnh không thương tiếc: "Hay lắm, hôm nay ông lại chùi đít cho nó, nhưng con trai ông chưa chắc đã cảm kích lòng tốt của ông đâu, ý ta muốn nói ông cứ giả vờ không biết đi. Chuyện này ông chỉ cần giao cho ta, ta thấy lai lịch kẻ lưu manh này không đơn giản đâu -- sòng bạc đứng đắn nào lại thuê thứ như vậy? Lão nương cũng phải nhắc ông, cha con hai người ngày mai lên triều chuẩn bị dâng tấu báo cáo đi! Bây giờ ông còn muốn cứu người khác nữa không? Cái não heo của ông rốt cuộc nghĩ gì hả!"
Tân Xuyên nghe Ngô thị nói mà sắc mặt hết tái lại đỏ. Nhưng bọn họ đã làm phu thê mấy chục năm nên cũng hiểu rõ tính khí nhau, lời này tuy thô thiển nhưng Tân Xuyên vẫn phải thừa nhận bà nói có lý.
Ông ta suy nghĩ một lúc rồi chợt nói: "Phu nhân, bà nghĩ...... hai việc này, có khi nào có kẻ nhắm vào nhà ta không?"
Chuyện của Tân Hổ đương nhiên không chối được, nhưng Giản Lỗi dù không cùng địa vị với Tân gia thì vẫn khiến Tân Xuyên phải bất an.
Ngô thị suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chắc không đâu. Hai việc này không giống như cùng một người làm."
Tân Xuyên yên tâm, sau đó lại thở dài: "Sáng nay ta lên triều, Hoàng Thượng đề nghị quần thần góp vốn trùng tu tượng phật vàng chùa Đại Ứng. Ai ngờ chiều về lại gặp phải hai việc này...... Vì kế hoạch này, xem ra ta phải chi tiền để trừ họa rồi."
Ngô thị đứng bên im lặng.
===
"Đây là gì?"
Buổi chiều yên bình, Tần Nguyệt Oánh nghiêng người gối đầu lên cánh tay rắn chắc của nam nhân, tò mò mân mê bàn tay ngăm duỗi ra trước mắt mình.
Khe giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết sẹo mảnh và mờ.
Nó ở đâu ra vậy? Vì sao trước kia nàng chưa từng thấy?
Tần Nguyệt Oánh chớp đôi mắt to, rõ ràng rất tò mò.
"Mùa đông đến da bị nứt. Ta thường xuyên phải cầm thương, bởi vậy vào xuân mới đỡ hơn," Phượng Quan Hà buồn ngủ đến nỗi giọng nói cũng đầy mệt mỏi, "Ngủ một lát đi, Oánh Oánh."
Ai nha, bây giờ dám ra lệnh cho nàng nữa.
"Chỉ là cái gối người Oánh Oánh nuôi trong nhà thôi, không có lệnh chủ nhân mà dám ngủ?"
Tần Nguyệt Oánh véo tay hắn.
Móng tay sắc bén khiến hắn hơi tỉnh lại, Phượng Quan Hà rất bất lực.
Hắn có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể nói rằng nam nhân thành thân xong nhất định phải có sự nghiệp riêng.
Nếu không sẽ trở thành bộ dạng hôm nay của hắn.
Nghĩ một lúc, hắn nói: "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng thật ra đã cấp riêng lương tháng cho ta."
Nói cho nàng biết chuyện này có phải hơi nguy hiểm không? Dù gì hắn vẫn định tích cóp riêng một chút tiền.
"A, vừa có tiền cái là sống lưng cứng hơn hẳn đúng không? Ở nhà bức bí quá nên muốn ra ngoài hả?"
"...... không muốn."
Nhưng muốn ngủ.
Tần Nguyệt Oánh chuyển chủ đề: "Người đó tự dưng cấp riêng cho ngươi một khoản bổng lộc ư?"
Nàng trở mình, nhìn thẳng vào mắt Phượng Quan Hà.
"Sáng nay...... hay nói đúng hơn là nửa đêm qua, ngươi đi làm gì?"
Bị cặp mắt phượng đầy xảo trá kia nhìn chằm chằm, Phượng Quan Hà gượng gạo nhìn đi nơi khác.
"Ta uống rượu."
Hắn cũng uống rượu nên nói vậy không hẳn là lừa nàng.
"Nửa đêm ra ngoài uống đến tận trưa mới về?"
"...... thật sự muốn biết?" Phượng Quan Hà chật vật hỏi.
Oánh Oánh của hắn ngây thơ thuần khiết, làm sao để nàng nghe những chuyện máu me như vậy được?
Tần Nguyệt Oánh hứng thú nhìn chằm chằm yết hầu lăn lộn trên cổ hắn, dường như dù đang cố tra hỏi nhưng nàng không hề quan tâm đến đáp án.
Nhân lúc hắn không để ý, nữ nhân thơm tho mềm mại đã sấn vào lòng hắn, đôi môi nhỏ xinh áp lên cổ hắn cắn lấy thứ nhô lên kia.
Phượng Quan Hà kéo nàng ra, hơi thở hơi loạn.
"Một lần vẫn chưa đủ sao?"
Hắn xem như phát hiện, Oánh Oánh của hắn luôn rất hứng thú với thứ đó của nam nhân.
Tần Nguyệt Oánh mỉm cười ngồi dậy đè lên người hắn, chưa kịp trả lời đã nghe tiếng cửa phòng bị ai đó gõ nhẹ hai cái.
"Vào đi."
Nàng cau mày, giọng nói có chút bực bội.
"Trưởng công chúa, Từ thị đến Tân phủ làm loạn một hồi không lấy được tiền mà còn bị người của Tân gia mời vào trong."
Nghi Lan chỉ đứng ở cửa thông báo ngắn gọn, nhận được một tiếng đáp lại của Tần Nguyệt Oánh liền vội vàng rời đi.
Phía sau màn, Phượng Quan Hà bị nàng cưỡi lên, hắn mở to đôi mắt nhập nhèm nặng nề nhìn nàng.
"Phải làm sao đây......" Giọng hắn khàn khàn, "Có phải Oánh Oánh biến khéo thành vụng rồi không?"
Mấy chuyện này, thật ra chỉ cần nàng mở lời thì hắn có thể giúp nàng......
Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi đoán thử xem?"
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~