Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 66: Con mèo thần tài




Tần Nguyệt Oánh nghe tiếng thở nhẹ đều đều phía sau mà trừng mắt câm nín.

Thật ra nàng cũng biết phò mã của mình không hoàn toàn thành thật như bề ngoài.

Mùi vị của thứ mà nàng nếm sáng nay rõ ràng giống hệt trong giấc mộng xuân của nàng ở sơn trang Phi Tuyền.

Người này toàn thích lén lút làm chuyện xấu khi nàng đang ngủ!

Nghĩ đến đây, Tần Nguyệt Oánh tức giận lấy ngón tay lay cánh tay hắn mấy cái.

Vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn thật sự ngủ say như chó chết rồi!

===

Ban đầu Tần Nguyệt Oánh đã tính toán rất cặn kẽ. 

Phượng Quan Hà mang cái danh đại tướng "chết" đi, tuy thanh danh của nàng có phần không tốt nhưng vẫn có thể nhận được một khoản trợ cấp hậu hĩnh —— cả kinh thành đều biết nàng không thiếu tiền nhưng quy định vẫn là quy định, kể cả Hoàng Thượng muốn trốn tránh thì bộ Hộ cũng không có cái gan đó.

Về sau, người này còn muốn "chết" đến bao giờ, có trở về triều đình hay không cũng chẳng quan trọng, bộ Hộ cũng không đủ mặt dày mà đi đòi lại nàng số tiền này.

Đáng ra —— ngay cả chuyện tiêu xài thế nào nàng cũng đã tính ổn cả rồi.

Nhưng điều nàng không ngờ là chính trong hai ngày này, thanh danh phò mã quá cố của nàng đã bị vấy bẩn.

Ngày 15 tháng 5, quan tài của Phượng tướng quân vào đến kinh thành.

Trước khi lâm triều, Tân Xuyên - người cùng hắn đi phía bắc đã đến khấu đầu trước cửa cung xin cầu kiến Hoàng Thượng.

Ông ta để trần nửa thân trên, vác cây gai* đi nhận tội.

Ông ta nói vết đao trí mạng trên bụng Phượng Quan Hà thực chất là do mình gây ra.

Cùng lúc này, trong dân chúng rộ lên tin đồn rằng Phượng tướng quân, người còn trẻ mà đã leo cao, thực chất đã ngầm cấu kết với Đột Quyết trong một thời gian dài —— hắn giúp nội bộ hỗn loạn của vương thất Đột Quyết loại bỏ những kẻ đối nghịch, đối phương cũng điều động những lực lượng yếu kém bên mình đến gần nơi hắn phòng thủ để giúp Phượng tướng quân "tuổi trẻ đầy hứa hẹn" tạo lập được uy thế quân sự nhanh hơn.

Ngay cả việc hắn ăn bớt tiền trợ cấp trong suốt nhiều năm trấn thủ biên cương cũng bị vạch trần trước mặt Hoàng đế, từng vụ từng việc đều khiến người ta phải kinh hãi.

Tân tướng quân là người đã phát hiện ra chân tướng, đích thân đưa Phượng Quan Hà vào nhà lao của quân doanh. Nhưng đối phương võ nghệ cao cường không chịu tuân theo, trong lúc hai người giằng co đã để lại vết thương nặng trên bụng hắn.

Phượng Quan Hà không trụ được đến khi về kinh để điều trị.

Đại đa số người dân đều chuyển từ thương tiếc sang vui mừng khi nghe tin này.

"Mới đó mà ai cũng chuyển sang căm ghét rồi sao?"

Tần Nguyệt Oánh ngồi bên chiếc bàn nhỏ, quấy bát cháo rau trước mặt.

Đến trứng vịt muối nàng cũng không được ăn, giọng điệu cũng vì vậy mà bực dọc theo.

Nghi Lan chỉ nghĩ tâm trạng của nàng không tốt. Bây giờ còn nhiều việc đang chờ chủ tử quyết định nên bà không thể không nói tiếp.

"Đúng vậy...... hiện giờ, hiện giờ người của bộ Hộ cũng đang lưỡng lự, họ nói...... với...... với tình trạng này của Phượng tướng quân, có thể sẽ bị giáng chức trước khi chôn cất, hoặc bị yêu cầu chôn cất đơn giản. Các nghi thức liên quan cũng đang bị trì hoãn, chỉ chờ Hoàng Thượng thể hiện thái độ nữa thôi." Nghi Lan cẩn thận cân nhắc lời nói.

Tần Nguyệt Oánh cười lạnh —— với tính cách của người kia, dù biết rõ sự thật thì e rằng vẫn giáng chức phò mã của nàng để tạm ổn định Tân gia!

Nam nhân, quả nhiên không có kẻ nào tử tế.

Ngay như hai kẻ bên cạnh nàng, một kẻ thì phiền phức, một kẻ thì vô tình.

Đôi mắt phượng mệt mỏi liếc về phía sau bình phong, ai cũng thấy được vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt nàng. Keng một tiếng, nàng ném đôi đũa bạc lên mặt bàn sạch sẽ, khiến cho mấy nha hoàn đứng hầu trước cửa cũng căng thẳng theo.

Tần Nguyệt Oánh im lặng hồi lâu mới nói: "Lấy thêm bộ bát đũa sạch tới đây."

Tứ Nhi đứng hầu ở cửa vội vàng đi làm. Tuy nàng không hiểu tại sao chỉ đánh rơi đũa lên bàn mà trưởng công chúa lại phải lấy bát đũa mới.

Nghi Lan đã sớm quen với cái tính vui buồn thất thường này của trưởng công chúa, bà đứng im lặng, chờ vẻ u ám giữa hai hàng mày của nàng tan bớt rồi mới nói tiếp: "Trưởng công chúa, bây giờ vẫn chưa quyết định được nên khắc thân phận gì lên bia mộ của Phượng tướng quân. Người xem nên dùng quân hàm hay chức quan của hắn, hay cứ lấy thân phận phò mã gia......"

"Khỏi cần khắc, cứ đặt một tấm bia không chữ đi." Dù gì quan tài kia cũng trống không.

Tần Nguyệt Oánh ném cái thìa đi, nàng thật sự ăn không vào.

Nghĩ đến việc người nọ đang ngủ yên trên giường nàng, còn nàng lại phải dậy sớm để giải quyết mấy việc này cho hắn, trong lòng nàng liền bực bội.

Nghi Lan hít thật sâu, lại hỏi: "Vậy...... về hình thức tang lễ của Phượng tướng quân, nên làm theo quy cách quân đội, thường dân hay cứ dùng quy củ của hoàng thất?"

Bà biết trưởng công chúa đang khó chịu, nhưng những vấn đề này là bộ Lễ sai người tới hỏi, bà không thể tự quyết định, bằng không thì thật sự không dám làm phiền vị tổ tông này vào lúc này.

Tần Nguyệt Oánh trừng mắt: "Cái nào triều đình chi trả thì dùng cái đó."

Người đã chết đâu, sao nàng có thể lãng phí nhiều tiền cho hắn được!

Nghi Lan đã hiểu ý, nhưng bà vẫn còn chuyện chưa nói.

Bà lo lắng lùi lại một chút.

"Trưởng công chúa......"

"Hử?"

"Phượng... chuyện của Phượng tướng quân cũng có chút ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của phủ công chúa chúng ta," Nghi Lan gượng cười nói, "Trong mấy cửa hàng thì có hàng gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu và tiệm vải, giấy vẫn có khách như thường, nhưng các hàng phục trang ở Tố Vân Cư và Đinh Hương thì sáu mươi phần trăm lượng khách đều đã đổ về Lạc Phong Các, các tiệm trang sức dưới danh nghĩa của chúng ta phần lớn đều ế ẩm, mấy vị tiểu thư quý phủ bây giờ đều dè chừng, không dám qua lại với người......" Bà ngập ngừng.

"Một đám ngu dân......" Tần Nguyệt Oánh lại trừng mắt, yếu ớt xua tay, "Được rồi được rồi, không bán được thì đóng cửa trước, đừng để mấy người bọn họ nhàn rỗi, tranh thủ lúc này mà làm hàng mới, qua mấy tháng khó khăn rồi mở cửa lại, thể nào cũng phải mua hàng của chúng ta."

"Đúng vậy."

Những người trong phòng lần lượt rời đi, trong lòng Tần Nguyệt Oánh lại nhớ đến Tân gia.

Chiêu này quả thật thông minh. Nếu như để Tân gia nắm thế chủ động và diễn kịch trước mặt Hoàng Thượng thì không biết người nọ nghĩ gì về phò mã quá cố của nàng rồi.

Không biết ai đã bày cho Tân gia một chiêu tự tổn hại mình như vậy nữa.

Chuyện này cũng được coi là liên quan đến cả nàng, người mà Tân gia đã đắc tội thêm.

Nàng chán nản khuấy cháo trong bát, nhìn những giọt cháo nhỏ chảy xuống.

Một hai ba bốn năm sáu bảy giọt, toàn là cháo trắng không thịt!

Nàng nhìn chúng mà bực mình.

"Dậy đi! Không nhìn xem bây giờ là mấy giờ à!" Nàng tức giận trừng mắt nhìn bình phong, "Ngày ngày ở nhà mà không làm cái gì, hết ăn lại đến ngủ, nuôi ngươi thì thà nuôi con heo lấy thịt nướng còn hơn!"

Nhắc tới thịt heo nướng nàng lại nuốt nước miếng.

Ăn hết nửa con ngỗng quay trong hai bữa thật là một việc khó khăn với nàng —— có lúc còn phải bẻ một cái cánh đưa cho phò mã vô dụng này.

Phượng Quan Hà nằm trên giường không dám thở mạnh, chỉ ôm chăn nhích vào góc giường.

Nữ nhân thật khó hiểu, lúc nào cũng trở mặt được.

Đêm qua lúc xoa eo hắn, rõ ràng nàng còn thở dài nói hắn ở biên cảnh thật vất vả, lại gầy đi nên nhất định phải tẩm bổ cho tốt.

Sau đó nàng muốn đè hắn nhưng hắn không chịu, nàng lập tức trở mặt, suýt nữa còn đá hắn xuống giường.

Ngày hôm nay thật sự có quá nhiều thông tin gây choáng váng ập đến, hắn phát hiện mình còn không bằng cả miếng thịt heo nướng.

Phượng Quan Hà có chút uất ức.

Hơn nữa đây không phải nhà của hắn hay sao?

Phía sau bình phong vang lên tiếng lẹp xẹp, trước khi nữ nhân kia bước vào, Phượng Quan Hà đã nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Đừng giả vờ nữa," Tần Nguyệt Oánh lạnh lùng nhìn hắn, cầm lấy chiếc váy treo trên đầu giường, "Bổn cung muốn ra ngoài một chuyến, tự mình ăn sáng, dọn dẹp bát đũa tử tế rồi trốn trong phòng đợi ta về, biết chưa?"

Thấy không thể giấu được, Phượng Quan Hà đành mở mắt ra nhìn nàng, sau đó nhanh chóng ngồi dậy hầu nàng mặc đồ.

"Oánh Oánh, ta sai rồi," Trước khi chạm phải ánh mắt của nàng, hắn đã vội mở miệng nhận lỗi, "Ta không nên làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Oánh Oánh."

Mặc dù đây không phải việc hắn có thể kiểm soát.

Lần này đến lượt Tần Nguyệt Oánh sửng sốt.

"Ai nói ngươi ảnh hưởng việc làm ăn của ta?" Nàng khinh thường ngáp một cái, "Chỉ có cửa hàng treo danh nghĩa phủ công chúa chịu tổn thất nhất. Trong địa phận kinh thành này, không mua xiêm y trang sức ở đây thì bọn họ chỉ có thể đến mua ở cửa hàng ta ngầm nuôi."

Đây là một bí mật lớn, những người bên cạnh nàng, kể cả Tứ Nhi cũng không biết.

Phượng Quan Hà trầm mặc một lúc: "Không còn lựa chọn khác sao?"

Cả kinh thành...... đều do nàng độc quyền?

Tần Nguyệt Oánh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát.

"Chắc là vẫn còn một ít lựa chọn khác."

Một ít......

Bàn tay đang giúp nàng buộc đai lưng dường như run lên.

Hắn rốt cuộc đã rước về vị thần tiên nào vậy?

Chú thích: 

Xuất phát từ "Sử ký - Truyện Liêm Pha và Lạn Tương Như". Truyện xảy ra tại nước Triệu thời Chiến quốc. Quan văn Lạn Tương Như có công giao thiệp với nước Tần nên được phong chức cao hơn võ tướng Liêm Pha khiến Liêm Pha bất mãn tìm cách hạ nhục. Lạn Tương Như biết nhưng không ̣để bụng. 

Một hôm, Lạn Tương Như đang vào triều thì gặp xe của Liêm Pha đi tới nên đã bảo người hầu của mình nhường đường và giải thích rằng: "Nước Tần không dám xâm lấn nước Triệu ta là vì ngại tôi và tướng quân Liêm Pha. Nếu chúng tôi lục đục thì nước Tần sẽ thừa cơ đánh nước Triệu". Liêm Pha biết được việc này rất xúc động và hổ thẹn, bèn cởi trần rồi buộc cành mận gai sau lưng sang nhà Lạn Tương Như để xin lỗi. 

**Cành mận gai - 荆条: là một loại cây dẻo dai và có gai, dùng làm roi quất vào người sẽ rất đau.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~