Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 57: Đem một người còn sống giấu đi




Tần Nguyệt Oánh ôm chân dựa vào góc giường, mờ mịt nhìn phía trước.

"Không đúng," nàng bỗng nói, "Ngươi chỉ gặp nguy hiểm lúc ở thành Cáp Xích. Tại sao sau đó ngươi lại giả chết?"

Nàng có thể đoán được sau đó nhất định đã xảy ra chuyện gì nên hắn mới buộc phải ra hạ sách này.

Hạ sách này của hắn rõ ràng là dựa theo kế hoạch của mình với Chớ Luân trong thành Cáp Xích.

Không đợi hắn trả lời, nàng đã hỏi tiếp: "Hoàng Thượng có biết ngươi chưa chết không?"

Nếu đến nàng mà Hoàng Thượng cũng muốn lừa, lén lút giấu hắn đi, vậy mấy ngày qua chẳng phải càng kích thích hơn gấp bội sao?

Tần Nguyệt Oánh che mặt.

"Riêng chuyện này thì Hoàng Thượng biết."

Khóe miệng Tần Nguyệt Oánh buông xuống.

"Về nguyên nhân thì phải nhắc đến những lời mà Hoàng Thượng nói riêng với ta."

"Người nói, nếu chuyến này Tân Xuyên gây khó dễ với ta thì tới thời điểm mấu chốt, quan trọng nhất vẫn là giữ được mạng, còn lại chỉ là thứ yếu."

Tần Nguyệt Oánh lập tức ngồi trở lại lên người hắn.

Nàng nhe răng trợn mắt: "Ta biết ngay mà, thì ra ngươi dám to gan giao dịch với tên Chớ Luân kia là vì có kim bài miễn chết!"

Nàng không khỏi phẫn nộ nghĩ, nếu như vậy, lý do để hắn lựa chọn sống còn chút gì vì nàng nữa?

Vậy mà suýt nữa nàng đã bị những lời ngon ngọt của nam nhân này che mắt!

Tần Nguyệt Oánh càng nghĩ càng cảm thấy ngực mình thắt lại, nàng lại đánh lên bụng hắn.

Cái đánh lần này là thật nhưng tay nàng cũng bị một bàn tay to bắt lấy. Phượng Quan Hà chỉ cử động nhẹ một cái đã khiến nàng mềm như bông ngã lên người hắn.

Nàng còn định giãy giụa mấy cái thì eo đã bị đôi tay cứng như sắt đè lại.

"Hoàng Thượng cho ta quyền này, mục đích chính là để ta đề phòng Tân Xuyên, nhưng đằng sau chuyện này còn có liên quan đến người Đột Quyết, chỉ e những khẩu dụ ta nhận được trước lúc đi không dễ dùng như vậy......"

"Ngươi giận cái gì?" Phượng Quan Hà thấp giọng cười nhìn nàng, "Mèo nhỏ......"

Nghe cách xưng hô này, trong lòng Tần Nguyệt Oánh có vẻ hơi hòa hoãn lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm nhận được một hơi ấm lướt qua môi mình trong chớp mắt ngắn ngủi.

Tới vội vàng mà đi cũng vội.

Nhưng nàng vẫn vô thức đỏ mặt.

"Ngươi...... ngươi có thể nói chuyện nghiêm túc không......" Đừng có động tay động chân.

Nàng đẩy tay hắn ra, mắt lại chăm chú nhìn yết hầu đang lăn lộn lên xuống của hắn.

"Sáng sớm đừng cọ qua cọ lại trên người nam nhân......rốt cuộc ngươi hiểu không......" Phượng Quan Hà ôm nàng không buông, lại hôn lên trán nàng, "Đừng nhúc nhích, còn cử động nữa ta lập tức làm ngươi......"

Tần Nguyệt Oánh thực sự bất động.

Nàng không dám tưởng tượng cái "làm" kia...... là làm theo cách nào. 

Hai người im lặng một hồi, Phượng Quan Hà có chút thất vọng.

Thật ra hắn cho rằng, với tính cách của Oánh Oánh, nếu hắn không muốn nàng cử động thì nàng sẽ càng động, vậy thì hắn có thể......

Hắn cúi đầu liếc nhìn lại phát hiện nàng đang dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cổ họng mình, vẻ mặt thật giống như con mèo nhỏ tìm thấy con mồi, trước khi ăn còn muốn quan sát xem nó di chuyển thế nào.

Hắn vừa nhìn nàng, vừa trông thấy biểu cảm đáng yêu đó liền mất tập trung.

"Nói đi...... còn một câu hỏi nữa ngươi chưa trả lời ta."

Ngón trỏ ấn ấn lên chỗ đó.

Hô hấp của Phượng Quan Hà dường như trở nên rối loạn.

"Chuyện ngươi nói......"

"Chuyện đó cũng khá đơn giản. Khi ta trở về quân doanh thì thành Cáp Xích cũng tuyên bố Chớ Luân chết và sẵn sàng đầu hàng, nhưng Tân Xuyên không tin. Hắn luôn muốn xem vết thương trên bụng ta, thậm chí còn đột ngột đến thăm ta vào lúc nửa đêm, nhưng ta đâu có vết thương nào cho hắn nhìn? Vì vậy ta chỉ nói rằng mình bị bệnh nặng, đóng một cái quan tài mang theo, ban đêm nằm trong đó ngủ."

"Chỉ vậy thôi? Chỉ vậy mà người bên ngoài đã tin ngươi thật sự chết?" Tần Nguyệt Oánh hỏi.

"Không đến mức đó. Dù ta đã làm vậy nhưng Tân Xuyên vẫn ép sát từng bước một."

"Vì vậy trên đường hồi kinh ta mới nghĩ sao không phát tang đi luôn, mọi chuyện sẽ được giải quyết, dù sao ta cũng chuẩn bị xong quan tài rồi."

"Đương nhiên ta cũng gửi mật thư báo với Hoàng Thượng về chuyện này."

"Chẳng qua ta không thể nói hết những chuyện xảy ra trong thành Cáp Xích với Hoàng Thượng."

Hắn nói xong chợt cảm thấy lồng ngực nhẹ bẫng, Tần Nguyệt Oánh đã ngồi dậy khỏi người hắn, uể oải mặc xiêm y lại.

"Ngươi làm vậy là đúng," nàng nói, "Trước mắt chỉ sợ không có ai muốn ngươi chết hơn Tân Xuyên."

"Hắn cũng bị Chớ Luân lừa một vố, điều động đại quân trở về phòng thủ, chỉ để ngươi lại trong thành Cáp Xích. Ngươi chết là chuyện tốt với hắn. Nếu ngươi chưa chết và cáo trạng được tấu lên, với một chiến lược sai lầm lớn như vậy, Tân Xuyên hắn —— thậm chí cả Tân gia, dù không phải chết thì cũng sẽ chịu tra tấn."

Nàng hừ một tiếng: "E là các ngươi càng tiến gần đến kinh thành thì Tân tướng quân này lại càng hoảng. Nếu ngươi không nghĩ cách thoát thân thì dù trốn trong quan tài, nửa đêm hắn cũng có thể đóng đinh thiêu chết ngươi."

"Hoàng Thượng đã biết," Phượng Quan Hà đáp, "Nhưng Hoàng Thượng chỉ im lặng."

"Hắn biết cũng không lạ," Tần Nguyệt Oánh khoác áo trong lên người, quay đầu nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi không đoán được vì sao lúc ngươi đi Hoàng Thượng lại nói vậy với ngươi sao? Người đó vốn dĩ muốn thanh lý Tân gia!"

Nam nhân phía sau nàng không đáp mà chỉ đứng lên đi tới hầu hạ nàng.

Tần Nguyệt Oánh nghĩ có lẽ hắn đang vắt óc để sắp xếp từ ngữ.

Nàng có thể cho hắn chút thời gian.

Dù sao Phượng Quan Hà cũng là người đã chết, thứ người chết không thiếu nhất chính là thời gian.

Phượng Quan Hà không nói gì.

Hắn cầm y phục trắng mềm mại trên tay, giúp nàng sửa sang lại từng chút một cẩn thận.

Nó quá mỏng. Khi ngón tay hắn xẹt qua, hắn còn sợ làm rách.

"Oánh Oánh, ta sai rồi," hắn bỗng nói, "Ta cũng nên...... báo trước với ngươi,  không làm ngươi thương tâm."

Tần Nguyệt Oánh im lặng.

Kỳ thật nàng định nói...... bởi nhiều lí do nên nàng cũng không thương tâm lắm.

Nhưng nói vậy chẳng phải sẽ khiến hắn suy nghĩ nhiều sao?

Vậy thì đừng nói còn hơn.

Trong phòng yên tĩnh một lúc, nhiệt độ bắt đầu nóng lên.

Tần Nguyệt Oánh bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết trời đã sáng từ lúc nào. 

Phượng Quan Hà dường như không để ý đến việc nàng có đáp lại hay không, hắn nói tiếp: "Oánh Oánh, thật ra khi ở thảo nguyên ta đã nghĩ thông suốt vài việc. Khi đó...... có người tới."

Tần Nguyệt Oánh tập trung lại: "Ai tới?"

"Nha hoàn của ngươi tới."

Tần Nguyệt Oánh cau mày —— nha hoàn của nàng tới thảo nguyên làm gì? Nha hoàn nào?

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.

"Trưởng công chúa, người tỉnh rồi sao? Có cần bọn nô tỳ vào hầu hạ rửa mặt không ạ?"

Giọng nói khe khẽ của Tứ Nhi từ ngoài cửa truyền đến.

Suy nghĩ của Tần Nguyệt Oánh lúc này mới từ sa mạc và thảo nguyên quay trở về Minh Nguyệt Lâu.

Nàng quay đầu lại, nhìn chiếc chăn đỏ phía sau tấm bình phong mà đêm qua bọn họ nằm lên....

Bên trên vẫn còn ướt, nàng có chút đau đầu.

Phải xử lý cái này thế nào đây?

"Mang nước đến cửa rồi đi nhanh đi." Nàng bình tĩnh đáp một câu.

Nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.

Nàng thật sự đã quá buông thả, nhất thời không suy nghĩ thấu đáo mọi việc.

Nếu cần phải đánh lừa cả thuộc hạ...... thì việc giấu một người sống sờ sờ trong phòng này cũng không dễ dàng.

Cũng may khả năng làm việc của phò mã nàng rất khá......

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, không ai lên tiếng nữa. Phượng Quan Hà mang nước ấm vào, hai người cùng dùng chung cái bồn rửa mặt.

Đương nhiên, hắn chỉ có thể dùng những gì nàng còn thừa lại.

Tần Nguyệt Oánh nhìn chiếc khăn lụa mịn màng vừa xoa nhẹ qua mặt mình, khi vào tay hắn lại bị cọ xát mạnh như vậy......

Nàng trở nên lo lắng.

"Ngươi có thể nhẹ nhàng hơn được không?" Cái đó rất nhiều tiền đấy.

Đúng là một kẻ thô kệch, chẳng bằng cắt luôn cái khăn trải giường đưa cho hắn.

Phượng Quan Hà chạm phải ánh mắt buồn bã của nàng, động tác trong tay dừng lại.

Oánh Oánh quan tâm đến hắn sao? Nhưng da mặt hắn dày......

Lực tay hắn nhẹ lại, cuối cùng chỉ lau qua loa mặt mình một cái.

Tấm vải lụa mịn màng kia cuối cùng cũng thoát khỏi số phận bị rách.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~