Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 54: Phượng Quan Hà không nghĩ nổi nữa




Đêm nay định sẵn là một đêm không ngủ với nhiều người.

Ví như Phượng Quan Hà không thể ngủ được.

Xong việc, hoặc nói cách khác là sau khi hắn thực hiện được mục đích của mình.

Hắn nằm bên cạnh nữ nhân mà mình luôn tâm niệm, thẫn thờ nhìn lên màn giường.

Bốc đồng, thật sự quá bốc đồng.

Tối nay hắn cùng nàng làm loạn một trận như vậy, bừa bãi khắp nơi không ai thu dọn, mà sáng mai hắn đã phải đi rồi, phải làm thế nào cho phải đây?

Hắn...... hắn đã rất kiềm chế rồi.

Nếu không kiềm chế thì e rằng căn phòng này và nàng sẽ càng rối loạn hơn.

Nữ nhân bên cạnh thở nhè nhẹ ra tiếng.

Hắn nhất thời chóng mặt, nhìn lên trên màn giường một hồi mà chỉ thấy đầu càng choáng hơn.

Gấm đỏ, viền hoa mẫu đơn, chỉ tơ vàng, ở giữa là một đôi cá chép......

Tại sao lại là phong cách dùng cho đêm tân hôn?

Hắn hoảng hốt ngồi dậy nhìn chiếc chăn mỏng bên dưới.

Một đôi vịt uyên ương đang nghịch nước!

Hắn có chút khó tin.

Phượng Quan Hà đưa tay sờ lên hoa văn tinh xảo thêu trên đó.

Tay chạm phải một đống dịch thể.

Hắn xấu hổ rút tay về.

Thậm chí nó còn rất chân thực.

Nhưng như vậy có ý gì?

Oánh Oánh của hắn, vào nửa đêm của một ngày bình thường lại dọn ra bộ chăn gối chỉ dùng khi động phòng?

Không, cũng không thể nói là một ngày bình thường.

Chính xác mà nói thì đó là ngày nàng vừa biết tin nam nhân của mình chết trận...

Phượng Quan Hà suy nghĩ một lúc, đầu đau như muốn nứt ra.

Ý nghĩa là gì? Vì sao lại làm vậy? Sao có thể làm như vậy?

Ai mới là người đạt được mục đích?

Phượng Quan Hà không nghĩ nổi nữa.

Đêm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ với nhiều người.

Bên cạnh có tiếng sột soạt, phải mất thêm một lúc —— cho đến khi nguồn âm thanh ấy rời xa khỏi giường và cách một khoảng an toàn...

Tần Nguyệt Oánh mới lén mở mắt ra.

Nàng lặng lẽ chép miệng.

Thật xấu xa, con chó của nàng......

Lại dám lén lút hôn nàng.

Có tiến bộ.

Đôi khi nhìn dáng vẻ ngơ ngác sững sờ kia của hắn mà nàng không thể không lo lắng thay cho hắn.

Mười năm chinh chiến lấy đao tắm máu, cuộc sống của hắn không tránh khỏi u uất áp lực.

Chẳng lẽ hắn nhất định phải làm một thanh đao trong tay Hoàng Đế......

Nhất định phải làm một tên đầu gỗ sao?

Hắn không muốn rời khỏi nàng, nàng cũng không muốn ở bên một kẻ ngốc......

Đã vậy nàng đương nhiên càng phải dạy dỗ thật tốt nam nhân này.

Tần Nguyệt Oánh nằm trên giường, trộm đánh giá bóng lưng hắn.

Áo trong màu trắng trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt hơn nửa, cơ bắp trên bả vai thấp thoáng lộ ra, thân hình cao lớn của hắn đứng đó, mang theo một cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến không ai làm ngơ được.

Lúc này hắn lại đang lo lắng đến độ vò đầu bứt tai, đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt hậu quả.

Tần Nguyệt Oánh thầm cười nhạo trong lòng.

Tên ngốc.

Thấy hắn có vẻ sắp quay đầu lại, nàng vội vàng nhắm mắt.

Không thể để hắn phát hiện được.

Nếu để hắn biết lần cuối hắn làm kia, nàng vẫn còn thức....

Nàng còn ăn được một món hời.

Cả đêm không nói một lời.

Khi Tần Nguyệt Oánh tỉnh dậy lại lần nữa, khắp người đều sảng khoái.

Bầu trời dường như vẫn còn mù mịt, không có nhiều ánh sáng.

Vừa mở mắt nàng đã cảm nhận được một luồng hơi khác phả vào mặt ở khoảng cách rất gần. 

Là một hơi thở rất quen thuộc.

Nàng nghiêng người, nhấc chân bò lên người hắn.

"Có con chó định hôn trộm ta."

Nàng nhếch môi cười, nói một cách khẳng định.

Bọn họ kề rất gần, cùng nhau nằm trên chiếc chăn mỏng mềm mại, trên người nàng thậm chí còn mặc một chiếc váy lụa rất hợp ý mình.

Tần Nguyệt Oánh không khỏi suy đoán, chỉ có một mình hắn đi tìm mấy thứ này, lại là vào ban đêm không thể thắp đèn, hẳn là tốn không ít công sức?

Trên cằm hắn có vài sợi râu mới nhú, cả người nhìn qua trông có hơi buồn ngủ.

Tần Nguyệt Oánh cảm thấy trải nghiệm này rất mới lạ.

Lần đầu tiên nàng tỉnh dậy vào sáng sớm mà có người nằm ở bên.

Nàng nằm lên người hắn, vòng tay qua ôm cổ hắn, ngẩng đầu lên rồi thổi nhẹ vào cằm hắn.

Tựa như làm vậy có thể khiến những sợi râu ngắn ngủn đó dài nhanh hơn.

Phượng Quan Hà bị hành động trẻ con của nàng chọc cười.

"Oánh Oánh, đừng làm loạn......" Hắn đẩy nàng.

Hai khối thịt căng tròn đè lên ngực hắn khiến hắn khó chịu.

Hắn thay y phục cho nàng nên đương nhiên biết dưới váy nàng không mặc gì, hơn nữa bây giờ là sáng sớm, hắn......

Nữ nhân quả nhiên không hiểu được nỗi khổ của nam nhân.

"Ngươi làm ta cương," ngữ khí của hắn chua xót, "Ta.... ta phải đi rồi."

"Ngươi định đi đâu?" Tần Nguyệt Oánh hỏi hắn.

"Ta không thể ở đây được, quá nguy hiểm, e là sẽ bị phát hiện, ta......"

Hắn nói mấy câu, có chút khó xử.

Lần đầu tiên hắn tỉnh dậy mà trong lồng ngực có hơi thở của nàng.

Hắn cảm thấy luyến tiếc.

"Nếu muốn đi thì sao còn trèo qua cửa sổ của ta?" Tần Nguyệt Oánh ghé mặt lại tra hỏi, "Cưỡng ép gieo giống cho quả phụ ta xong liền muốn chạy đúng không?"

"Phượng tướng quân, ngươi là loại nam nhân vô trách nhiệm như vậy sao?"

Phượng Quan Hà nhíu mày, không kiên nhẫn thở ra: "Oánh Oánh, ta......"

Sao lại bắt đầu chơi đùa nữa rồi......

Mới sáng sớm mà đã trêu chọc hắn như vậy?

"Thật ra ta biết ngươi tới đây làm gì." Tần Nguyệt Oánh dường như không hề bị lời này tác động, bề ngoài nàng cười nhưng trong lòng lại không.

Nàng đưa tay sờ soạng dưới nửa chiếc gối mình đang nằm, lấy ra một tấm hổ phù* bằng ngọc bích lạnh lẽo.

(*Chú thích: hổ phù - tín vật của nhà binh, được vua trao cho tướng lĩnh để thể hiện binh quyền)

"Phượng tướng quân, ngươi trở về lấy đồ nên mới tiện thể qua nhìn ta......"

"Phải không?"

Những ngón tay thon đặt lên miếng hổ phù rồi áp nó vào gò má màu mật của hắn.

Lời nàng nói như có ý hỏi tội.

Phượng Quan Hà nhìn ánh mắt dần lạnh xuống của nàng mà có chút luống cuống.

Điều hắn không ngờ tới là, miếng hổ phù này đã rơi xuống giường lúc nào mà hắn không hay, thì ra đã bị nàng trộm giấu dưới gối từ lâu.

Chỉ mệt cho hắn còn lặng lẽ sờ soạng quanh người nàng một vòng.

"Không, ta......"

Hắn mấp máy môi.

Nhưng đó là sự thật, hắn hết đường chối cãi.

"Thì ra Oánh Oánh vĩnh viễn chỉ xếp thứ hai trong lòng ngươi." Giọng điệu có chút ấm ức.

"Không phải...... Oánh Oánh, rất quan trọng......" Một lời giải thích thật yếu ớt.

"Tử cung nhỏ cũng để cho ngươi thao rồi, vậy nên mới nói Oánh Oánh rất quan trọng."

Phượng Quan Hà nhíu mày càng sâu.

Hắn không hề nhận ra suy nghĩ của bản thân đã bị nàng làm rối loạn.

Bởi vì người nọ, vừa nói lại cọ ngực lên người hắn......

Hắn cảm thấy hôm nay Tần Nguyệt Oánh có chút kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.

Trước kia Oánh Oánh chưa bao giờ hỏi hắn những điều này.

Nhưng nàng vừa hỏi thì lưỡi hắn lại như líu lại.

"Ta... không phải, ta nói thật."

"Vậy ngươi định chứng minh mình thành thật bằng cách nào đây?"

"Ta...... làm sao để ta chứng minh được?"

"Ngươi quên lời hứa với ta rồi phải không?" Tần Nguyệt Oánh ôm cổ hắn, "Chính ngươi đã nói sẽ không rời khỏi Oánh Oánh......"

Phượng Quan Hà sửng sốt.

Khi đó..... đúng là hắn đã nói vậy.

Nhưng hắn không ngờ nàng có ý này......

Muốn hắn ở lại đây ư?

Phủ tướng quân?

Vậy có phải quá nguy hiểm không?

Có lẽ...... có lẽ......

Hắn suy nghĩ một hồi, xem xem liệu có thể tìm ra cách vẹn cả đôi đường để lúc nào hắn cũng có thể tới đây gặp nàng không.

Hắn vừa định mở miệng thì bỗng bị người nào đó mổ nhẹ lên môi.

Phượng Quan Hà không nghĩ nổi nữa.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~