Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 140: (HĐ) Vừa dùng thắt lưng quất vú, vừa thọc âm hộ bánh bao mọng nước




Phượng Quan Hà không biết diễn tả tâm tình lúc này của mình ra sao.

Thứ đeo trên cổ dường như không phải dây chuyền mà giống một cái cùm hay một cái vòng cổ của động vật thì đúng hơn. Cô vừa có ý định ngậm lấy chiếc nhẫn thì anh đã cúi đầu để cô ngậm. Mặc dù không khom lưng quá nhiều nhưng anh vẫn thấy không được thoải mái.

Nhìn ánh sáng bạc lạnh lẽo biến mất giữa hàm răng của cô, anh mới dễ chịu hơn.

Anh chính là con chó của cô.

Ý nghĩ này làm anh đột nhiên hưng phấn, dương vật chôn trong cơ thể cô cũng trương to hơn. Ham muốn vượt ra ngoài tầm kiểm soát, hai cơ thể đẫm mồ hôi áp chặt vào nhau, còn anh thì giống như một con thú hít lấy hít để mùi của cả hai, sợi dây chuyền mảnh trên cổ rung loạn lên.

Không đủ, vẫn không đủ.

Mùi cơ thể gần như đã hòa vào nhau, nhưng vẫn chưa đủ hoàn hảo.

Vậy mà lúc này, cô gái nhỏ dưới thân anh vẫn đưa tay vuốt ve eo anh, không biết sợ mà quyến rũ anh. Cô hơi thè lưỡi, định đẩy chiếc nhẫn ra...

Phượng Quan Hà chợt khẩn trương, anh đâm vào cô một cái rồi lợi dụng lúc cô thất thần để cúi xuống hôn cô.

Món đồ cứng rắn lạnh lẽo giống như bị hai chiếc lưỡi mềm cố ý móc vào giữa và liếm láp, nhưng trông cũng có vẻ chỉ vô tình xuất hiện ở đó và trở thành một vật dư thừa giữa sự quấn quýt si mê của hai người.

Đầu lưỡi luồn qua khe nhẫn, nước miếng thừa chậm rãi chảy xuống dây chuyền bên môi anh, cả khoang miệng cô gái nhỏ bị hơi thở của anh bao phủ —— ngay cả hô hấp của cô cũng phảng phất mùi vị tinh dịch.

Nhưng Phượng Quan Hà vẫn chưa thỏa mãn.

Nếu anh không cắm hết các lỗ trên cơ thể cô và để lại trải nghiệm khó quên cho cô thì làm sao cô nhớ được anh tốt thế nào?

Hơn nữa vợ lúc nào cũng nghi ngờ anh.

Nghĩ tới đây, anh oán hận ngồi dậy rồi thúc mạnh dương vật của mình vào cô. Cô điếm nhỏ bị đụ bên dưới bày ra dáng vẻ thật phong tình, cú đâm sâu này khiến cô thoải mái rên rỉ lầm rầm, đong đưa eo đón lấy anh, thậm chí chưa được cho phép đã tự xoa bóp cặp vú quyến rũ của mình.

Đôi mắt phượng ngậm nước của cô khép hờ, lén lút quan sát anh, trông như vẫn còn dư rất nhiều năng lượng.

Đôi môi đỏ mọng hé ra, không biết sợ mà câu dẫn ——

"Chó cái...... a, thích, giao phối cùng chủ nhân......"

"Vậy sao?"

Phượng Quan Hà hơi cau mày, cả người bị cô câu dẫn đến mức nóng ran. Anh bắt lấy hai cánh tay ngó sen của cô rồi đâm thọc kịch liệt, cho đến khi cổ tử cung cũng bị đâm mở ra.

Cặp vú như đậu hủ của cô lắc lư loạn xạ trước mặt anh, chẳng mấy chốc cô đã không còn giữ được vẻ mặt kiêu ngạo nữa, trong đôi mắt phượng xẹt qua sự hoảng loạn.

Cho đến khi trông thấy người đàn ông mặc quân trang rút thắt lưng bên hông ra, Tần Nguyệt Oánh mới bắt đầu sợ hãi.

Một tiếng "bốp" nhỏ vang lên, roi đầu tiên không đập vào người cô mà chỉ là người đàn ông tự thử lực trên tay mình. Dù vậy cô vẫn phản ứng như thể chính mình bị đánh mạnh, cơ thể gợi cảm đột nhiên co rúm lại —— ngay cả lỗ dâm cũng trơ trẽn siết chặt con cặc cương cứng của người đàn ông, biểu lộ rõ sự hưng phấn của mình.

Những ký ức dâm loạn chợt ùa về, cô nhớ lại một nhiệm vụ từng được chủ nhân giao, đó là xem hai vú của cô in đầy những vết tát thế nào...

Khi đó Tần Nguyệt Oánh đã tự đánh vào ngực 131 lần trước màn hình, vì tay yếu nên cô phải rất nỗ lực để hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, cô vẫn hiểu đạo lý "người kém cỏi thì cần bắt đầu sớm" này. Chiếc chùy gai chạy bằng điện xoay ù ù được nhét vào âm hộ của cô như một điều kiện bổ sung, chỗ phân nhánh đôi còn có thể mát xa hột le, hậu môn cô cũng nhét một cái nút đuôi chó để phục vụ cho nhiệm vụ. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì cô không được phép lấy chúng ra....

Và cứ thế, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, không biết cô đã đạt cực khoái bao nhiêu lần bằng những món đồ chơi đó. Sàn gỗ dưới mông cô lênh láng nước dâm, cô vẫn còn nhớ cảm giác đau đớn và kích thích cùng đan xen hỗn loạn đó. Cuối cùng cô đã kết thúc với bộ ngực bị đánh sưng đỏ và vẻ mặt thỏa mãn đúng chất một con điếm.

Để khen thưởng, chủ nhân đã chụp bàn tay thủ dâm đặc sệt tinh của mình cho cô xem, trên tay anh còn cầm bức ảnh chụp cô hồi còn học đại học...

Than ôi, nụ cười của cô lúc đó thật ngây thơ làm sao, ai mà ngờ vài năm sau cô lại biến thành một con điếm nhỏ mê luyến dương vật của đàn ông?

Nghĩ đến đây, cô mỉm cười nịnh nọt người đàn ông trước mặt, cảm thấy mình may mắn vì được chủ nhân đón nhận. Và rồi "bốp" một tiếng giòn giã, vú cô bị thắt lưng quất mạnh, cơn đau chưa kịp lan ra thì cô đã cảm thấy bụng dưới tê rần, bướm nhỏ ngậm cặc co giật mấy cái rồi cứ vậy phụt nước sướng ra.

"Thật đê tiện." 

Phượng Quan Hà cau mày đánh giá một câu ngắn gọn. Anh hơi lui ra, nước sướng của cô bắn trúng lỗ tiểu làm anh suýt nữa mất khống chế. Anh nhìn xuống, nước cô phun ra đã làm ướt nhẹp chiếc quần quân phục, xem ra cần phải đưa nó đi giặt.

Thứ gái điếm này chỉ biết lo ăn dương vật mà không thèm quan tâm những việc khác. Phượng Quan Hà có chút bất lực, anh thúc một cái để trả thù và giơ tay quất vào cặp vú to quyến rũ.

"Ư a!"

Cơn sướng khoái khiến cô lè lưỡi trợn mắt, hai núm vú cương cứng độn cao vải cuối cùng cũng lòi hẳn ra ngoài. Mảnh vải mỏng vì vậy mà bị đẩy ra phần thịt vú, khiến cặp vú trông càng dâm tiện và khiêu khích hơn.

Người đàn ông lạnh lùng mặc quân trang cũng không cố gắng kiềm chế, anh vừa cầm thắt lưng quất vú cô vừa thúc cặc vào giã cái bướm múp chảy ròng ròng nước vì cực khoái của cô. Núm vú nhạy cảm hứng chịu đòn roi nhanh chóng đỏ bừng và nhũn ra, thậm chí còn có một vết lằn đỏ in trên bộ ngực trắng như tuyết.

"Chủ nhân, chủ nhân nhẹ chút...... vú dâm của điếm nhỏ, bị đánh nát mất....a ư......"

Cô gái điếm trợn hai mắt đẫm lệ van xin liên tục, không nhịn được lấy tay che vú mình lại. Chỉ mới vào trận nhưng cô đã bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể trụ được đến cuối không.

Lớp thịt nằm sâu trong tử cung bị dương vật tàn nhẫn xuyên xỏ hết lần này đến lần khác, cảm giác tê xót không ngừng dâng cao.

Hình như sắp phun......

Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì để thỏa mãn được anh, chẳng lẽ cô sẽ bị chơi chết trên giường?

Người đàn ông bên trên lại không hề tỏ ra thương tiếc, anh quất tiếp một roi vào tay cô, lạnh giọng ra lệnh: "Bỏ tay ra!"

Âm hộ nhỏ của Tần Nguyệt Oánh tê rần, cô do dự một lát rồi vẫn run rẩy để lộ vú ra.

Núm vú vốn có màu hồng giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm và sưng hơn gấp mấy lần ban đầu. Phượng Quan Hà thở hồng hộc nhìn nó nhưng thật sự không dùng thắt lưng đánh nó nữa, anh sờ hai bầu vú tròn trịa và day nắn núm vú bằng những ngón tay thô ráp......

"Đau lắm không?" Anh hỏi.

Tần Nguyệt Oánh bị anh sờ kêu ưm ư liên hồi, thật ra cô không quá đau nhưng vì muốn tỏ ra ngoan ngoãn nên vẫn gật gật đầu.

"Vậy không đánh nơi này nữa." Người đàn ông tử tế ném thắt lưng sang một bên, sau đó bóp hai đùi cô và nâng cô lên.

"Bù lại thì, mở tử cung ra để anh vào đi." Anh đề nghị.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~