Một lúc sau, Tần Nguyệt Oánh đúng hẹn xuất hiện ở hành lang tầng 37.
Cô quấn áo khoác gió dài, đeo khẩu trang, đội mũ và dùng kính râm, cố gắng bọc mình thành một cái bánh tét. Lúc này có một người phụ nữ ăn mặc hở hang đi qua, quay đầu lại nhìn cô mấy lần với vẻ nghi ngờ, sau khi chắc chắn không phải bà vợ nào bí mật đến bắt gian người đang vụng trộm với mình thì mới yên tâm bước vào căn phòng nằm cuối hành lang.
Nhờ khúc nhạc dạo này mà khuôn mặt nhỏ dưới khẩu trang càng đỏ hơn.
Sao cô lại có cảm giác kỳ quái như vậy? Cô cũng đâu phải một người lạ đi cung cấp mấy loại dịch vụ đặc biệt... Nhưng, hình như bây giờ đúng là cô đang trên đường đi dâng hiến thân thể của mình.
Cô bọc mình như một món quà và gửi đến phòng của một người đàn ông, bản thân cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nếu nhìn theo góc độ này thì đây chẳng khác nào một kiểu giao dịch thể xác phải không?
Những lúc thế này mà tỏ ra quá hào hứng thì liệu có bị chồng cho là hạng con gái phóng đãng không?
Tần Nguyệt Oánh dừng bước, ôm điện thoại đứng đấu tranh tâm lý một lát, sau đó nhanh chóng cảm thấy sự lo lắng của mình là dư thừa.
Cơ thể dâm đãng như gái điếm không được an ủi nhiều ngày vì đi công tác đã bắt đầu nổi cơn hưng phấn từ lúc nhận lệnh của chủ nhân trong thang máy. Đợi cô chuẩn bị tâm lý xong và đi tiếp thì âm đạo ngứa ngáy cũng đã tích đầy nước, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến dịch ngọt bên trong trào ra, chảy thẳng từ trong âm hộ tịch mịch ra viền ren của quần tất.
À, phải rồi, riêng với cô thì không biết chừng nước dâm còn chảy đầy xuống đất.
Tiểu thư Tần là người quan tâm mặt mũi ở nơi công cộng nên trong lòng vẫn thấp thỏm lo sợ, âm hộ vì vậy mà co rút theo, cô lập tức cảm nhận được nước bên trong đang tràn ra. Âm hộ bánh bao để truồng bên dưới áo khoác nháy mắt dính đầy chất lỏng sáng bóng. Dòng nước tục tĩu ấy trượt xuống mặt trong đùi và làm ướt mép tất ren, vì mặt vải chống thấm nên nó không bị hút mà tiếp tục chảy xuống, để lại một vệt nước dài trên đôi chân bọc tất đen của cô.
Bây giờ dù cô có bọc mình thành cái bánh tét cũng vô dụng. Nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định họ sẽ đoán được cảnh tượng dâm tục dưới áo khoác của cô.
Khuôn mặt nhỏ dưới khẩu trang vô cùng hoảng loạn, đỏ bừng lên vì kìm nén. Hơi thở đầy mùi rượu của cô bị nhiệt độ cao hun nóng rồi lại bị cô hít ngược vào lần nữa, đầu óc vốn đã không minh mẫn của cô lại càng loạn hơn.
Bàn tay nhỏ của Tần Nguyệt Oánh run rẩy, nhanh chóng lướt xem lịch sử trò chuyện WeChat.
Chồng...... số phòng của chủ nhân là bao nhiêu nhỉ?
3701...... phải không? 3107......3109, 3707......31......
3909, 9999!
Trên hành lang vắng vẻ đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, tim Tần Nguyệt Oánh lập tức đập nhanh như có tật giật mình, cô tìm bừa một cánh cửa rồi nép vào, cố gắng che giấu mình.
Người thuê phòng kia dần đi xa, cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa trước mặt chợt bị đẩy ra, một bàn tay vươn ra túm cô vào trong.
"A...... tại sao anh lại ở đây?" Tần Nguyệt Oánh nhìn rõ người vừa xuất hiện liền giật mình, suýt nữa kêu lên.
"Đây là phòng của anh, em nghĩ sao?"
Phượng Quan Hà trông rất bất lực, anh đưa tay gỡ những món phụ kiện linh tinh trên người cô xuống.
===
Sau khi Bùi Chí đi, nhân viên dọn dẹp đã đến đây một lần nên căn phòng lại trở về trạng thái mới nguyên.
Phượng Quan Hà chưa động vào đâu cả, quần áo trên người cũng là bộ quân phục anh mặc hồi sáng, chỉ có cúc áo đã được cởi ra và để lộ sơ mi trắng bên trong. Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá, chứng tỏ anh đã ngồi đây hút thuốc được một lúc. Anh là kiểu người như vậy, khi tập trung chờ đợi ai đó thì sẽ không có ý định làm việc khác.
Anh đã thử diễn tập trong đầu những tình huống sẽ xảy ra khi bọn họ gặp nhau, thậm chí còn định tra hỏi cô một trận rồi mới lên giường. Nhưng những ý tưởng ấy đã tê liệt khi anh thực sự nhìn thấy cô. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô hơi ửng đỏ, tuy có vẻ kỳ lạ nhưng nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu, đôi mắt trong suốt ươn ướt nhìn anh khiến anh không đành lòng trách mắng cô nặng nề....
Phượng Quan Hà nghĩ, những người chỉ làm việc chung một lần đánh giá về anh thế nào thì có gì quan trọng? Về chuyện có ra sớm hay không, anh chỉ cần tự chứng minh với vợ mình là đủ.....
Ánh mắt người đối diện đột nhiên trở nên kỳ lạ. Tần Nguyệt Oánh biết rõ ánh mắt ấy có ý gì —— chẳng phải đó cũng là lý do cô đến đây sao? Nhưng dù biết thì cô vẫn bị nó trấn áp.
Địch tiến còn ta lui, cuối cùng kết thúc bằng việc đầu cô đập vào tường. Tuy không quá đau nhưng trông cô vẫn như sắp khóc đến nơi. Người đàn ông đột nhiên ôm cô vào lòng, vuốt ve lưng cô để an ủi. Và rồi chỉ sau một lát, ngay cả cái ôm cũng thay đổi hương vị.
Anh siết chặt tay ôm lấy eo cô và ép cô vào tường - một vị trí tốt để cô không thể rút lui. Hơi thở của anh có chút nặng nề, dường như anh đang cố hít lấy mùi hương trên cơ thể cô, điều này khiến Tần Nguyệt Oánh càng thẹn hơn. Cô chỉ tắm rửa qua rồi tới đây nên cơ thể cũng không quá thơm tho.
Dù không nhớ rõ là khi nào nhưng hình như từng có lần anh nói với cô về việc liếm chân? Cô tự hỏi, không biết bàn chân sẽ thơm tho và mềm mại hay chỉ toàn mùi mồ hôi?
Tần Nguyệt Oánh nhìn bộ quân phục xanh trên người anh, xấu hổ không dám nghĩ tiếp nữa, thầm cảm thấy dường như sở thích tình dục của chồng đã bị cuốn theo mình.
Trước khi kết hôn, anh thực sự là một người vô cùng nghiêm túc! Anh cổ hủ đến mức không thể có nổi một cuộc hẹn với tư cách bạn bè khác giới, vậy mà giờ lại sẵn sàng làm những chuyện không đứng đắn với cô...
Trái tim và cơ thể cô nhanh chóng tan chảy như một miếng bơ. Nơi dưới thân chầm chậm rỉ ra một chút nước, bên ngoài trông nó vẫn bình thường nhưng chỉ cần dùng một vật cứng chọc vào, khuấy loạn và nghiền xuống là sẽ lập tức biến thành một bãi rối tung rối mù...
Nơi đó đang rất dính và ướt......
Tần Nguyệt Oánh đoán bên dưới áo khoác của mình lúc này chắc chắn trông rất tệ hại.
Trong lúc cô đang mê loạn, bóng người trên đỉnh đầu dường như phóng to lên, người đàn ông trước mặt cô cúi xuống, vành mũ che mất ánh đèn trên đầu họ.
Đôi môi mỏng của anh kề sát môi cô: "Anh vừa hút thuốc, có thể không?"
Đúng là có mùi nicotine quen thuộc.
"Liệu...... có gây nghiện không?" Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười ngớ ngẩn, "Cai nghiện sẽ khó khăn lắm."
Môi anh lập tức ngậm lấy cô một cách đầy hung hãn và gấp gáp, thậm chí còn móc lưỡi cô ra cắn mạnh, như để trừng phạt sự mập mờ này của cô.
Anh cởi chiếc mũ vướng víu ra và ném vào chiếc tủ gần lối đi, những sợi tóc trên trán anh rũ xuống làm khuôn mặt cả hai đều ngưa ngứa.
Khi răng môi tách ra, Tần Nguyệt Oánh mới trông thấy anh thực sự để kiểu tóc vuốt ngược theo ý cô.
Nó vốn là một kiểu tóc có phần lịch sự và nghiêm túc, nhưng đặt trên người anh lại mang thêm vài phần hoang dã và ngông cuồng.
Rất phù hợp.
Cô mỉm cười chạm vào mặt anh, anh cũng thuận theo cọ mặt vào tay cô.
Chồng cô đôi khi cư xử thật ngoan.
Tần Nguyệt Oánh hài lòng, nhưng chân lại không chống đỡ nổi mà mất đi sức lực ——
May mắn thay, eo cô đã được cánh tay sắt vững vàng đỡ lấy, cơ thể bị ép vào giữa anh và bức tường.
Cô chợt cảm nhận rõ nhiệt độ ở nơi nào đó.
Rất nóng, rất bỏng, như đang đun cách thủy một miếng bơ.
Hoặc...... có lẽ cũng chẳng cần đến nước.
Chỉ việc ấn thẳng miếng bơ lên tấm ván sắt và hung hăng chiên chảy nó.
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~