Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 130: (HĐ) Càng gần quê nhà lòng càng bồn chồn




Mùa đông đã đến, ba tháng chớp mắt đã trôi qua.

Niềm vui của kỳ nghỉ sắp tới cũng không xua tan được sự buồn bực trong lòng Phượng Quan Hà.

Lần trước vào thị trấn, xe bị đâm vào đuôi, anh thì không sao nhưng Trần Mặc lại rất xui xẻo.

Túi khí không bung ra nên anh ta đập mặt vào vô lăng, gãy mũi và mất một chiếc răng.

Anh đưa người đến bệnh viện trong thị trấn để nắn xương và nhổ răng. Anh ta gào to đến nỗi trong vòng bán kính mười dặm chắc đều biết tên anh ta là Trần Mặc.

Suy cho cùng thì có một sự đối lập đáng kể giữa cái tên và khả năng chịu đau của anh ta.

Nhưng chính sự xui xẻo lần này của Trần Mặc đã khiến góa phụ mà anh ta thích đau lòng đến mức ngày nào cũng mang cơm canh tới.

Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng cô ta nôn nóng hỏi thăm khắp các mối quan hệ để sắp xếp cho người đàn ông của mình được chuyển vào ICU.

Khi ấy Phượng Quan Hà mới biết, thì ra đội phó giống như tên ngốc trong mắt anh vẫn luôn giữ hình ảnh là một người mạnh mẽ trước mặt góa phụ kia.

Khi một con người cứng cỏi sắp thép bị thương, người phụ nữ của họ chẳng lẽ không đau lòng?

Phượng Quan Hà chỉ hận tại sao người bị thương không phải là mình?

·

Gia đình Trần Mặc cũng nhanh chóng thể hiện sự quan tâm với vết thương của anh ta.

Đầu tiên họ gửi mười vạn cho anh ta để an ủi, sau đó nhờ vả người quen mang cho Trần Mặc một bộ răng vàng lớn - vì không biết cụ thể anh ta gãy chiếc nào nên họ đã làm cả hàm răng dựa theo mô hình răng của anh ta.

Bộ răng vàng lấp lánh được cắm vào khuôn lợi đúc bằng cao su, bên ngoài bọc hộp gấm, kèm theo giấy giám định dạng điện tử.

Mở nó ra, nhìn qua có cảm giác "cyberpunk" một cách kỳ dị.

Phượng Quan Hà lúc ấy mới biết thì ra Trần Mặc là con cháu nhà khá giả.

Nhưng ngay cả con nhà khá giả cũng cảm thấy bộ răng vàng này quá mức phô trương, bởi vậy anh ta đã nói với người nhà rằng mình muốn thứ gì đó đơn giản hơn.

Người nhà lại lập tức gửi một mảnh hợp kim titan tới để hàn lại răng cho anh ta.

Phượng Quan Hà nhớ tới cái giá đỡ nắp nồi vợ anh mua ở PDD* cũng được làm bằng chất liệu này.

(*Chú thích: 拼多多 - nền tảng mua sắm trực tuyến của Trung Quốc)

Tuy nhiên sau này, khi đọc qua một số nghiên cứu khoa học nổi tiếng, anh mới phát hiện ra hợp kim titan thật được dùng cho máy bay tên lửa, giá cụ thể là bao nhiêu thì khó nói nhưng tóm lại vẫn đắt hơn vàng rất nhiều.

Trần Mặc hàn răng xong liền đem nung chảy bộ răng bằng vàng kia, đánh một bộ trang sức tặng cho góa phụ nhỏ, hy vọng chính thức xác định mối quan hệ với cô ta.

Đúng là một tên có hiếu.

Hai người họ chỉ trong thời gian ngắn đã ngày càng tình cảm, thường xuyên làm mấy trò lãng mạn trong phòng bệnh, trải qua bảy ngày nghỉ vô cùng trọn vẹn.

Một tháng sau Trần Mặc lại vào thị trấn, mang về tin góa phụ nhỏ có thai.

Gia đình anh ta cũng đồng ý. Suy cho cùng, có thể nuôi dạy được đứa con trai ngoan đầy nhiệt huyết và cũng được coi là thành công như Trần Mặc thì chuyện kết hôn còn kén chọn cái gì?

Bây giờ mọi người trong doanh trại đều đã biết Trần Mặc và góa phụ xinh đẹp trên thị trấn sắp kết hôn.

Phượng Quan Hà rất không vui khi bị đội phó vượt mặt bất ngờ.

Ánh mắt anh nhìn Trần Mặc lại càng không hài lòng.

===

Đông chí tới, trong doanh trại nấu sủi cảo, Phượng Quan Hà thầm tính chỉ vài ngày nữa là mình có thể về nhà, anh mang bát về phòng trộm xem đoạn video ngắn mập mờ mà vợ gửi cho mình.

Sau khi chơi trò kia với cô, quan hệ giữa hai người thật sự đã tiến bộ vượt bậc. Vợ anh rõ ràng rất thích kiểu quan hệ đó, thậm chí còn năn nỉ anh đưa ra nhiều kiểu mệnh lệnh khác nhau.

Trong các "bài về nhà" được giao cho cô, có những việc như nhẹ nhàng ma xát những nơi nhạy cảm, có những việc thì phóng túng và táo bạo hơn. Phượng Quan Hà bị cô quyến rũ đến nỗi tâm trạng không yên, tần suất xem điện thoại cũng nhiều hơn, thậm chí anh còn có khuynh hướng bị rối loạn căng thẳng, không dám nghe giọng cô gửi khi ở nơi có người.

Càng gần quê nhà tâm trạng lại càng bồn chồn, bây giờ anh rất nhớ cô, vô cùng nhớ. Anh cũng đã dành nhiều ngày để luyện tập trong đầu những gì sẽ nói và làm khi họ gặp lại nhau...

"Bang bang" hai tiếng, cửa phòng bị đập mạnh.

"Đội trưởng Phượng, có điện thoại, là thủ trưởng tìm!" Tiếng cậu lính trẻ ngoài cửa kêu to như chuông.

Phượng Quan Hà có chút không nói nên lời, anh đâu bị điếc, có cần phải vậy không?

Anh đứng dậy và đi xuống phòng họp ở tầng dưới để nhận cuộc gọi.

"Alo, Tiểu Phượng à? Đông chí vui vẻ, cậu đã ăn sủi cảo chưa?" Ông già trong điện thoại mỉm cười đầy trìu mến.

"Đã ăn." Khóe miệng Phượng Quan Hà cứng đơ.

Đây là lão thủ trưởng quản lý quân khu hai tỉnh và là cấp trên trực tiếp của anh. Quen biết nhiều năm, vừa nghe giọng điệu này anh đã biết có gì đó không ổn nên cau mày.

"Tiểu Phượng à, tôi biết cậu sắp nghỉ, lão già tôi vốn cũng không muốn quấy rầy cậu đâu. Nhưng bên trên có lệnh xuống nên tôi vẫn phải thông báo với cậu hai tin. Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?" Giọng ông lão càng thêm dịu dàng.

"Nghe tin xấu trước, làm phiền ngài rồi."

"Ai...... là thế này," ông lão nói với anh bằng giọng quan, "Tiểu Phượng, mặc dù hai tin này đối với cá nhân cậu thì không tốt lắm, nhưng với cả tiểu đội các cậu thì là chuyện tốt, lão già tôi chỉ phát biểu thẳng thắn suy nghĩ trong lòng thôi ha."

Phượng Quan Hà giật giật lông mày, anh đoán được sẽ thế này mà.

Năm ngoái, căn cứ thí nghiệm quân sự gần doanh trại của họ đã được chuyển đến Hoa Trung, khi ấy Phượng Quan Hà đã đoán được việc một số tiểu đội gần đó sẽ được rút về, nhân sự sẽ bị phân tán và tổ chức lại.

Hiện tại văn kiện này của Đảng cuối cùng đã được thông qua, với tư cách là người phụ trách doanh trại, anh cần lập tức về thành phố H để báo cáo công tác và nắm rõ cách sắp xếp nhân sự của tổ chức đối với tiểu đội của họ. Đây là việc đầu tiên.

Thứ hai là dầu đã được tìm thấy ở khu vực thị trấn gần bọn họ, một vài công ty sẽ bắt tay xây dựng nhà máy gần đó, trong đó có cả các liên doanh Trung Quốc và nước ngoài. Do đặc thù địa lý nên quân đội cũng cần cử vài người địa phương đến tham dự cuộc họp, đưa ra chỉ dẫn về địa điểm xây dựng để tránh rò rỉ thông tin mật quốc gia một cách không cần thiết.

Địa điểm của cuộc họp trùng hợp cũng ở thành phố H.

Phượng Quan Hà nghe xong lại thấy nhẹ lòng, xem ra thị trấn nhỏ này tương lai sẽ phát triển hơn, đây là chuyện tốt.

Hơn nữa thành phố H cách quê anh không quá xa nên sẽ không làm chậm trễ việc anh về nhà đoàn tụ cùng vợ.

Nhưng...... anh hỏi: "Khi nào cuộc họp sẽ diễn ra?"

Lão thủ trưởng khoan khoái nói: "Đợi cậu báo cáo công việc xong thì ba ngày nữa ha! Bác sĩ trong quân đội sẽ đi cùng cậu, các cậu sẽ ở thành phố H ba ngày, chi phí ăn ở sẽ được hoàn trả sau, kỳ nghỉ của mấy cậu cũng sẽ được kéo dài ra tương ứng."

Phượng Quan Hà lập tức nói: "Tôi đề cử đội phó Trần Mặc!"

Trần Mặc và mấy cậu lính mới đang đứng dựa cửa nghe thấy lời này suýt nữa tức hộc máu, biết ngay toàn gây khó dễ cho anh ta mà!

"Ai, Tiểu Phượng à, cậu còn quá trẻ, không hiểu rằng từng quyết định của tổ chức đều đã được suy tính cẩn thận rồi," lão thủ trưởng thuyết phục anh, "Cuộc họp sẽ có người nước ngoài tham dự, cậu hiểu không? Mặc dù đã có phiên dịch nhưng chúng tôi vẫn gửi thêm hai người có học thức cao đến đó, cậu hiểu không? Việc này là để tránh làm xấu mặt tổ chức. Để sắp xếp chuyện này mà lão già tôi cũng đã lục lại thành tích thi tiếng Anh đại học năm xưa của đội cậu, chỉ có cậu và bác sĩ quân y......"

"Thành tích cao nhất?" Phượng Quan Hà nghi ngờ hỏi.

Bác sĩ quân y dù gì cũng là bác sĩ nên thành tích học tập tốt là chuyện bình thường, điều này anh hiểu.

Nhưng trong một doanh trại nhiều người như vậy, cả một triều đình đầy quan văn quan võ mà không có ai bằng anh? Phượng Quan Hà không tin.

Ông già này chắc chắn thấy anh tiện đường nên mới giao việc cho anh. Phượng Quan Hà cảm thấy đây không phải việc quan trọng, ai đi cũng như nhau. Vả lại, đã hơn nửa năm rồi anh chưa về nên muốn về nhà gặp vợ càng sớm càng tốt.

Lúc này, lão thủ trưởng mỉm cười một cách thâm sâu khó lường.

"Chỉ có hai người các cậu tham gia thi đại học." Ông ta nói.

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~