Người vây xem càng lúc càng đông, có người đã ngửi thấy mùi "dưa" và bắt đầu giơ máy lên quay. Lý Thạc Sinh không dám gọi thẳng tên Tần Nguyệt Oánh ra, hắn biết Tần Nguyệt Oánh được Tần gia cưng chiều đến mức nào.
Làm ầm quá có thể Tần gia sẽ chấm dứt hợp tác với Lý thị, nếu bị đuổi cùng giết tận thì hắn cũng chẳng có lợi gì.
"Cậu ta là ai?"
Phượng Quan Hà quay đầu lại thấp giọng hỏi, cô gái nhỏ co rụt vai, dáng vẻ nước mắt lã chã chực trào khiến người ta nhìn mà đau lòng.
"...... Lý Thạc Sinh*." Cô chỉ nói tên thanh niên kia, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được.
(Editor: chữ Thạc 硕 trong tên nhân vật có âm đọc gần giống chữ Súc 畜 trong súc sinh )
Nhưng việc cô tránh né trả lời đã chứng minh chàng trai kia không nói dối, cô đúng là vợ chưa cưới của cậu ta. Phượng Quan Hà suy nghĩ một lúc đã hiểu mọi chuyện —— nhà họ Tần chắc chắn sẽ không thích một kẻ hèn nhát mắng chửi phụ nữ thế này. Nhưng cuộc hôn nhân này đã được ấn định từ trước, với địa vị của Tần gia thì dù muốn đổi người cũng khó thay đổi được ngày cưới, vì vậy bạn học cũ của anh đã âm thầm tổ chức xem mắt...
Buổi xem mắt không môn đăng hộ đối này đã tìm tới anh theo cách như vậy.
Người đàn ông và cô gái trước mặt trông xứng đôi đến nỗi bản thân giống như một kẻ thừa thãi. Lý Thạc Sinh trừng mắt nhìn cô gái đang nép sau lưng người đàn ông, ánh mắt dần trở nên thâm hiểm.
"Gì thế này, tôi chỉ đi một nước ngoài một thời gian ngắn mà cô đã cặp kè với thằng khác hả? Tôi mà về muộn chút nữa thì có phải định bắt nhà họ Lý này nuôi con kẻ khác không?!"
Lời này thật sự khó nghe. Phượng Quan Hà là một người điềm tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi nổi giận —— trần đời anh ghét nhất loại người bắt nạt kẻ yếu nhưng hèn nhát trước kẻ mạnh này, thậm chí còn đổ oan cho một cô gái, đúng là không ra gì!
Anh vừa định lên tiếng thì lại thấy Tần Nguyệt Oánh kéo kéo góc áo mình, giọng điệu mềm yếu cùng tiếng sụt sịt làm người ta đau lòng, "Anh đi đi, đây là chuyện của em với anh ta, không nên liên lụy tới anh...... Nếu anh đánh lại, bị người ta chụp lại rồi ảnh hưởng thì sao?"
Một câu nói đã khơi dậy ngọn lửa của hai người đàn ông.
Phượng Quan Hà vốn dĩ không thể bỏ cô lại đây một mình, nghe những lời này càng cảm thấy mình phải lo chuyện này. Lý Thạc Sinh cũng cảm thấy tức giận vì bị xem nhẹ —— con nhỏ này quả nhiên vẫn luôn khinh thường hắn, dựa vào đâu mà đã vội cho rằng hắn sẽ là người bị đánh?
Hắn muốn xem xem rốt cuộc ai mới bị đánh!
Ai đó trong đám đông kinh hãi hét lên trước, mọi người lúc này mới kinh ngạc phát giác thanh niên cao gầy kia đã lặng lẽ ra tay. Nhưng lúc này mục tiêu của hắn không phải cô gái yếu đuối đang dựa vào tường mà là người đàn ông rắn rỏi trước mặt.
Phượng Quan Hà quả thật không ngờ Lý Thạc Sinh sẽ ra tay —— nhưng tốc độ này cũng không cần anh phải đoán trước. Anh chặn lại nắm đấm của đối phương giống như ban nãy, sức mạnh từ cánh tay anh buộc cậu ta phải lùi lại mấy bước.
Cô nói đúng, anh không thể chủ động đánh trả được. Nhiều người quay như vậy chắc chắn sẽ không giấu được sự việc. Tổ chức sẽ không quan tâm đến đây là vấn đề cá nhân hay không, chỉ cần đối phương không cầm dao chém người trên đường thì anh chắc chắn sẽ bị kỷ luật nếu đánh lại.
Sau khi suy nghĩ, Phượng Quan Hà lên tiếng, "Cậu là Lý Thạc Sinh?" Giọng anh giống như đã nghe thấy cái tên này nhiều lần từ Tần Nguyệt Oánh.
Không đợi đối phương trả lời, anh lại tỏ ra lạnh lùng khinh thường, nhìn Lý Thạc Sinh nói: "Thạc là to lớn phải không? Tay chân gầy như vậy, làm sao gọi là to được?"
"Còn chữ 'sinh', chắc là súc sinh rồi?"
Vẻ mặt anh nghiêm túc, anh thực sự không hiểu tại sao một cô gái nhỏ tốt như vậy lại đi thích tên súc sinh này.
Đã vậy còn là vợ chồng chưa cưới, đúng là mù quáng.
Tần Nguyệt Oánh ngơ ngác mở to cặp mắt rưng rưng nước, cô nhìn Lý Thạc Sinh rồi lại nhìn Phượng Quan Hà trước mặt, ngập ngừng nói: "Đúng...... đúng là nhỏ thật."
Ánh mắt Lý Thạc Sinh lập tức thay đổi —— khi đàn ông con trai so sánh kích cỡ với nhau, chẳng lẽ lại so tay chân hay sao? Con nhỏ kia dám hùa theo lời hắn ta? Bọn họ đã làm rồi sao? Quả nhiên là thứ lẳng lơ!
Cho rằng mình bị cắm sừng, Lý Thạc Sinh lập tức nổi giận, hoàn toàn quên mất chuyện sáng nay mình vừa làm mất lòng những người lớn tuổi trong Tần gia, nhờ lòng tốt của Tần Nguyệt Oánh nên mới bình an trở về nhà.
Hai mắt hắn đỏ lên, nắm đấm rơi xuống như mưa, vừa liều lĩnh, dữ dội lại tàn nhẫn.
Trong đám đông có người kinh hãi hô lên: "Người này có võ!"
Đúng vậy, Phượng Quan Hà cũng nhận ra. Nhưng đứng trước một người có thể lực và kỹ năng vượt trội thì những thứ luyện tập được trên bao cát trong phòng thể hình ấy cũng chỉ như hoa hòe làm màu.
Trước mắt mọi người, Phượng Quan Hà dễ dàng bắt được nắm đấm và làm suy yếu lực của nó. Còn dưới góc nhìn của Lý Thạc Sinh, tên tình nhân mà "vợ sắp cưới" cặp kè đã bị mình liên tiếp đánh trả.
Đợi thể lực của người nọ tiêu hao thì hắn tất nhiên sẽ là người chiến thắng!
"Lý Thạc Sinh, anh đừng làm như vậy nữa, chúng ta rõ ràng đã chia tay rồi," Tần Nguyệt Oánh lặng lẽ lui vào một góc an toàn, nhìn đống camera bên ngoài, quyết định nói rõ sự việc: "Mặc dù anh chặn WeChat của tôi nhưng tôi đã gửi tin nhắn báo cho anh và gia đình hai bên rồi. Sợ anh bỏ lỡ tin nhắn trên máy bay đi Hawaii nên tôi đã đổi số nhắn cho anh mấy ngày liền. Tôi cũng lo anh và cô gái kia không vui nên đã chuyển cho anh mười vạn tệ phí chia tay..."
Một câu nói ngắn ngủn nhưng đã tiết lộ rất nhiều thông tin, đám đông bắt đầu bàn tán.
"Còn chặn cả liên lạc ư? Xem ra cái tên bạo lực lạnh này chơi bời cũng vui vẻ lắm."
"Hóa ra là một tên ăn bám phụ nữ? Lại còn bắt cá hai tay, thích hưởng thụ, ở nơi công cộng cũng động tay động chân được, nể thật đấy."
"Mười vạn á, trời ơi, phú bà ôm em đi, hy vọng phú bà không ngại giới tính."
"Tôi sẽ đi tìm phòng giám sát rồi đăng cảnh ban đầu kia lên douyin để hắn phải xấu hổ!"
"Đánh trả đi anh ơi! Loại đàn ông con trai này đáng bị đánh lắm, cảnh sát tới bọn tôi sẽ giải thích giúp anh!"
Phượng Quan Hà nghe cô nói vậy không hiểu sao lại thấy bực bội —— vì sao trước đây cô lại thích loại người này đến vậy?
Trong lúc mất cảnh giác, cánh tay anh nhận một cú đấm mạnh.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, vài nhân viên bảo an mặc đồng phục bước ra từ bên trong, đúng lúc trông thấy cảnh Lý Thạc Sinh đánh người.
Phượng Quan Hà cảm thấy đã đến lúc nên nghiêng người tránh sang một bên —— thực ra anh đang âm thầm rút lui về phía sau từng bước một, Tần Nguyệt Oánh từ lâu đã không còn ở phía sau anh nữa.
"Rầm" một tiếng, hai mắt Lý Thạc Sinh đỏ bừng, hắn lại tung một cú đấm nữa ra, đập mạnh vào tường.
Phượng Quan Hà rõ ràng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.
Thể lực kiệt quệ còn tay thì đau nhức dữ dội khiến Lý Thạc Sinh tức giận gào to, hắn nổi giận nhấc chân đá người đàn ông trước mặt nhưng bị anh tránh được. Nhân viên bảo an phía sau hùng hổ tiến về phía hắn, trong lúc hỗn loạn hắn cảm thấy mắt cá chân của mình bị ai đó đá nhẹ, cả người liền ngã về phía trước, bị mấy nhân viên bảo an giữ chặt tay và ấn xuống đất.
Lý Thạc Sinh dùng đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm về phía Tần Nguyệt Oánh, chợt nhận ra mình đã mắc bẫy của cô.
Lý gia có sản nghiệp riêng, tuy không bằng Tần gia nhưng hắn cũng không phải kẻ nhu nhược cần ăn bám mười vạn tệ để tán gái. Hiện giờ một số anh em họ của hắn đang để mắt đến vị trí của cha hắn, hắn không những bị thương ở tay mà còn bị lôi ra hứng chịu mũi rìu dư luận, e rằng tình hình sau này sẽ càng khó khăn hơn!
Hắn không tin Tần Nguyệt Oánh dám chia tay mình, hai nhà họ Tần và họ Lý còn có nhiều mối hợp tác như vậy, cô ta dám mặc kệ sao?!
Lý Thạc Sinh bị đè dưới đất oán hận ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái trốn sau lưng người đàn ông kia. Cô bám lấy cánh tay người đàn ông trước mặt, rụt rè trốn đi, chỉ để lộ đôi mắt ra, giống như một con chim nhỏ nép vào người khác, khuôn mặt trang điểm ngọt ngào đối lập với bộ móng tay dài sắc nhọn.
Những viên đá quý được đính trên đó... dường như hơi giống kiểu dáng mà chị dâu hắn đã làm vào tuần trước.
Tần gia định bỏ qua hắn mà hợp tác với anh em họ của hắn ư?
Hiểu ra điều này, hai tròng mắt Lý Thạc Sinh như muốn nứt ra, trong cổ họng có một mùi tanh ngọt dâng lên.
Đám đông ồn ào, không ai nhìn về góc này.
Lúc này, cô lặng lẽ mỉm cười với hắn!
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~