Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 115: Âm hộ khi lên đỉnh là chỗ chơi tốt nhất




Tác giả: chơi hai lỗ, tiểu mất khống chế, đánh mông tát vú

==

Eo nàng thực sự không còn sức, gần như phải dựa hoàn toàn vào sự nâng đỡ của cơ thể nam nhân để ngồi lên được dương vật hắn. Lỗ huyệt của nàng bị hai vật to lớn một nóng một lạnh nhét vào, dục vọng giống như cơn lũ sắp xô vỡ bờ đê, sẵn sàng ập đến bất cứ lúc nào.

Nhưng khi hắn đưa tay ra, nàng vẫn nâng người lên và cố gắng giữ eo mình lơ lửng.

Những ngón tay chai sạn của hắn búng nhẹ hột le sưng cao cương cứng khiến vòng eo đang lơ lửng không khỏi run lên. Nàng ngửa chiếc cổ xinh đẹp ra sau, kìm nén tiếng rên đến mức suýt cắn phải lưỡi.

Bàn tay thô ráp của nam nhân luyện võ chuyển sang sờ eo nàng, khoái cảm tột độ lập tức lại ập đến.

Hai cái động thịt ngậm dương vật bắt đầu co rút, một bãi nước dâm từ sâu bên trong tràn xuống, cả hai lỗ cùng lúc lên đỉnh. Lỗ nhỏ nằm dưới hột le phun nước phùn phụt, không chỉ liên miên không ngớt mà còn văng ra rất xa, hỗn hợp nước mưa và dịch thể phun ra từ hai nơi khiến chiếc giường nhỏ dưới cửa sổ chỉ sau chốc lát đã ướt như cái động Thủy Liêm. Mặc dù nam nhân trên người nàng đã cố ý chặn lại nhưng cũng đoán được tình hình này sẽ khó kết thúc.

Phượng Quan Hà nhìn khuôn mặt nhỏ giăng kín dục vọng của nàng một lúc, sau đó lập tức quyết định thay đổi chiến lược.

Hai bàn tay to lang thang khắp cơ thể nàng, cố ý kéo dài thời gian lên đỉnh của nàng. Cặp vú mềm như đậu phụ vốn chỉ rung lên theo sự run rẩy của nàng, nhưng khi bị hắn xoa bóp, nhào nặn rồi lại tát mấy cái, chúng bắt đầu vung vẩy dữ dội mất kiểm soát.

"Ưm a! Không được, như vậy......" Lại một cột nước sướng khác ào ào phun ra, đôi mắt phượng kia bây giờ thậm chí không thể nhìn rõ hắn nữa, nữ nhân nhỏ hít sâu dồn dập, van xin một cách đáng thương. "Nữa đi... sờ Oánh Oánh nữa đi, thích phò mã sờ như vậy..."

Cảnh nhìn từ xa giống như nàng đang ưỡn âm hộ ra trước mặt nam nhân, thè lưỡi lắc vú và đong đưa eo với vẻ mặt dâm loàn, quấn lấy cặc hắn để nó đụ mình mạnh bạo.

Cảnh tượng tục tĩu ấy khiến hai mắt Phượng Quan Hà đỏ lên, hắn tát mạnh vào bờ mông đầy đặn như nàng muốn rồi lạnh giọng hỏi: "Cái này gọi là sờ hả?"

"A...... là, là đánh," mỹ nhân nhỏ hưng phấn đến nỗi miệng chảy nước dãi, hai cái lỗ dâm co thắt lấy lòng dương vật, "Oánh Oánh sai rồi. Một con điếm tham ăn như Oánh Oánh bị trừng phạt thế nào cũng đáng."

Một lúc sau, nàng lại có chút hoang mang, "Vẫn...... vẫn chưa bắn ra sao?"

"Vậy tiếp tục đi được không, đụ Oánh Oánh đi, hai lỗ của Oánh Oánh đều cho ngươi chơi," nàng nở nụ cười si ngốc, ra sức mời gọi, "Âm hộ chảy nước khi lên đỉnh của Oánh Oánh đụ thích lắm."

·

Nàng vừa dứt lời thì một đôi tay to đã bóp chặt eo nàng. Vòng eo nhỏ đang ngày càng nhũn xuống vì kiệt sức lại được nâng lên như một món đồ và đặt lên dương vật, sau đó bị dập tàn bạo như đóng cọc.

Tần Nguyệt Oánh mới đầu còn hưng phấn kêu dâm quyến rũ hắn. Nhưng sau vài cú thúc, nam nhân chợt rút con cặc đang giật mạnh ra rồi ấn vào âm hộ kẹp dương vật giả của nàng, nàng cảm thấy lông tơ dựng hết lên, máu trong người gần như đông cứng lại.

Từ tối cho đến rạng sáng chưa từng có bất kỳ trở ngại nào khi xâm nhập qua hai cánh hoa lầy lội trơn trượt, quy đầu dễ dàng tách hai môi thịt ra rồi kề sát dương vật giả bằng ngọc chôn trong cơ thể nàng.

"Không, chờ đã......" Mặt nàng lập tức tái nhợt. Đúng là nàng dụ dỗ hắn cắm nơi đó, nhưng nàng hoàn toàn không có ý muốn hai vật đó cùng vào......

Đừng làm vậy. Tần Nguyệt Oánh hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt mang theo sự van xin, đôi tay nhỏ bất an bám lấy cánh tay hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt sau đó, thỉnh cầu của nàng đã bị hắn dùng hành động thực tế phủi bỏ.

Hắn dùng một tay nâng nàng lên, những ngón tay thô ráp vạch âm hộ ra, nó đã quen kích cỡ của hắn nên cũng dễ dàng ngậm được dương vật giả, một lối vào sâu hun hút nằm bên cạnh cứ vậy lộ ra....

"Đừng mà, phò mã...... phu quân," Tần Nguyệt Oánh hoảng sợ, khó nhọc thở hổn hển từng hơi, "Lấy...... lấy thứ đó ra, rồi ngươi muốn sao cũng được...... đừng mà......"

Dương vật giả dù gì cũng chỉ là một thứ lạnh lẽo vô hồn, khi so sánh hai thứ với nhau, nàng thậm chí có thể cảm nhận được đỉnh quy đầu áp vào khe huyệt đang tỏa nhiệt nóng như thiêu đốt, phun vào những khe hở trong âm đạo.

Phượng Quan Hà ôm eo nàng, thản nhiên cười, "Công chúa nhỏ, sao người hay trở mặt vậy?"

Hắn vẫn đi vào.

Khe huyệt non nớt của mỹ nhân nhỏ khổ sở ngậm lấy hai cây gậy. Hắn chỉ mới đút quy đầu vào mà lớp thịt đỏ bừng đã bị kéo căng đến cực điểm, tựa như sắp rách toạc đến nơi.

Sự căng trướng khủng khiếp ấy lan từ đốt sống lên não. Mỹ nhân trên giường ngửa mạnh cổ ra sau, đồng tử gần như mất đi tiêu cự.

Tê, ngứa, căng chặt, không thấy đau đớn nhưng cũng không thể gọi là dễ chịu.

Cảm giác ấy ngày càng tích tụ chồng chất dưới thân nàng, chẳng mấy chốc đã tụ lại thành đại dương vô tận.

Tần Nguyệt Oánh không biết cảm giác này là gì. Vì không biết nên nàng sợ hãi, thân thể lúc nào cũng run rẩy. Cho đến khi nam nhân đưa tay ra, những đầu ngón tay chai sần tách lớp thịt đang bọc quy đầu ra, để chỗ mẫn cảm đó kẹp lấy tất cả ngón tay rồi kéo căng và day nghiến hung bạo.

Mặt biển lặng gió chợt thay đổi mùi vị.

Có thứ gì đó muốn tiết ra, Tần Nguyệt Oánh lập tức nhận ra cảm giác này là gì. Nàng cố gắng kẹp chặt âm hộ, xấu hổ không chấp nhận được cảnh tượng sắp xảy ra. Nhưng ngay cả chút quật cường nhỏ bé ấy vẫn bị con chó hung ác kia nhìn thấu và cắn rách thành từng mảnh.

"Chẳng phải ăn được hết rồi đây sao?" Phượng Quan Hà thật ra cũng không mấy dễ chịu, hắn có chút đau nhưng vẫn cố chịu đựng trêu chọc nàng, "Bướm dâm của điện hạ đúng là trời sinh có tài trong việc ăn cặc lớn."

Bàn tay to như kìm siết chặt eo nàng —— khiến nàng không có cơ hội phản kháng —— sau đó lại hung hăng đẩy nàng lên, con cặc nóng hổi sung huyết cùng vật cứng ngắt cùng vùi vào trong, gần như hung hãn đâm vào lỗ thịt nhạy cảm trên miệng tử cung.

Khoang chứa nước tiểu căng mọng bị đập mạnh một cái, lý trí của nàng nháy mắt nổ tung, chất lỏng tanh tưởi từ niệu đạo phun ra như pháo hoa nổ. Nữ nhân trên giường trợn ngược mắt, che miệng hét chói tai, tay chân co giật cùng với bờ vai co quắp thể hiện rõ sự hưng phấn.

Không ngờ nó có thể khiến nàng vui sướng như vậy.

Phượng Quan Hà nheo mắt nhìn nàng, hắn nhẹ nhàng rút ra rồi đột nhiên lại thúc vào.

Dòng nước mất khống chế lập tức phun lên cao khiến cả hai cùng rơi vào tình cảnh chật vật. Nhưng nam nhân thô kệch đã quen lăn lộn trong quân doanh không hề để bụng điều này. Hắn đâm nàng hết phát này đến phát khác, chơi mỹ nhân dưới thân đến khi nàng tiểu khô mới vội bắn loạn vào trong nàng.

Nhìn khuôn mặt mê loạn của nàng sau khi bị mình rót tinh, trong lòng Phượng Quan Hà thoáng chút khó chịu.

"Còn nói không muốn không?" Hắn hừ lạnh, "Mười năm nữa rồi ngươi vẫn sẽ cầu xin ta làm ngươi như thế này!"

Hắn bị nàng siết đau muốn chết còn nàng thì lại hưởng thụ như vậy là sao?

·

Không biết qua bao lâu, Tần Nguyệt Oánh mới thoáng hoàn hồn, cảm thấy cả đầu và thân đều ướt đẫm.

"Trời mưa ư." Nàng ngơ ngác nói như thể người nằm ở đây nhưng linh hồn còn vương lại đêm qua.

"Trời nắng," Phượng Quan Hà nhìn ra bên ngoài, trên bầu trời trong xanh có đám mây đang trôi, "Đằng kia có con vịt trời đang bơi."

Tần Nguyệt Oánh nghe vậy vội đẩy hắn ra bò dậy nhìn, nàng tựa thân thể trần truồng vào bệ cửa sổ, thò đầu ra nhìn một cái rồi khinh thường nói: "Đó là chim uyên ương, ngươi không biết à?"

Nàng ghét bỏ nhìn hắn, "Vô học thật đáng sợ!"

Phượng Quan Hà chậc lưỡi không tin lắm, hành động này lại chọc giận đến nàng.

Hai người bắt đầu đôi co, Phượng Quan Hà cố ý nhường nàng, cuối cùng bị nàng đẩy ngã xuống giường.

Khi Tần Nguyệt Oánh cưỡi lên bụng hắn, khi đang nhún lên nhún xuống theo độ nảy của chiếc giường nhỏ để ra oai với hắn thì đột nhiên nghe thấy tiếng gỗ gãy vụn.

Không xong rồi, nàng quên mất việc này.

Tần Nguyệt Oánh biến sắc, Phượng Quan Hà lại không hiểu vì sao.

Cho đến khi tiếng vỡ kia càng lúc càng lớn, cuối cùng "rầm" một tiếng......

Giường sập.

(Editor: 9 chương toàn H, đã he đã he~ Đừng quên vote ủng hộ truyện nhé)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~