“Em không định xin lỗi cô ấy sao?”
Trước khi đi, Mạc Đăng Sinh vẫn ngoan cố muốn Hạ Tử Băng nhận lỗi sai về mình. Rõ ràng với những gì anh chứng kiến, cô là người có lỗi trong chuyện này.
“Xin lỗi?”
Hạ Tử Băng lặp lại lời hắn nói. Cô còn chưa tát cho Dương Thanh một bạt tai vì tội giở trò thì thôi, hà cớ gì bắt cô phải cúi đầu. Mạc Đăng Sinh, não hắn ta đúng là bị úng nước mất rồi.
“Tử Băng, nếu em chịu xin lỗi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Em biết rồi đó, mẹ không hề có thiện cảm với em đâu.”
Vậy thì đã sao? Chuyện thích hay ghét là xuất phát từ suy nghĩ của mỗi người, cô cũng không thể điều khiển được. Huống hồ gì bây giờ cô chỉ bận tâm tới đứa nhỏ trong bụng, không rảnh để đi lấy lòng người khác.
“Anh đừng có mơ. Thích thì tự đi mà xin lỗi.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng đóng sầm cửa lại.
Ở bên ngoài, Mạc Đăng Sinh lắc đầu, tỏ vẻ ngán ngẩm: “Tại sao cô ấy lại cứng đầu như vậy chứ?”
“Anh đừng trách chị ấy. Phụ nữ mang thai tâm lý thất thường lắm.”
Trước mặt Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh lên tiếng nói đỡ cho tình địch của mình. Cô ta muốn nhân cơ hội này để chiếm được tình cảm của anh, từ từ hoàn thành kế hoạch bản thân đã định ra.
“Thôi bỏ đi. Tôi đưa em đi bôi thuốc.”
“Vâng.”
Theo chân Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh xuống lầu bôi thuốc bỏng. Tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô ta, quả nhiên để bà Mạc nhìn thấy.
“Chuyện này là sao?”
“Là do con bất cẩn thôi. Không có gì đâu mẹ.” Mạc Đăng Sinh tự mình nhận trách nhiệm, không muốn mọi chuyện đi quá xa. Với phản ứng này của anh, Dương Thanh nhận thấy con đường mình đã chọn càng lúc càng khó khăn hơn.
“Thật không?” Bà Mạc hỏi lại một lần nữa, ánh mắt hướng về phía Dương Thanh. Cô ta không dám nhìn lại, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Vậy con bôi thuốc cho vợ đi. Mẹ đi ngủ trước.”
“Vâng.”
Rời khỏi đó, bà Mạc đi lên lầu. Tuy vậy, bà không dừng lại ở trước cửa phòng mình mà đi thẳng tới cuối hàng lang. Bà cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nhưng e là cứ im lặng thì không phải cách. Bà cần phải tỏ rõ vị thế của mình trong ngôi nhà này.
“Cạch!”
Hạ Tử Băng khó chịu mở cửa, lớn tiếng nói: “Tôi đã bảo là…”
Bốp!
Cô còn chưa nói hết câu, một bên má đã ửng đỏ. Hứng trọn cái tát của mẹ chồng, Hạ Tử Băng ngỡ ngàng giương mắt nhìn, chậm rãi nuốt khan xuống cổ họng.
“Cái thứ vô giáo dục. Đừng tưởng ở đây muốn làm gì thì làm.”
Dằn mặt vậy đủ rồi, bà rời đi, để lại cảm giác bỏng rát từ từ lan trên da thịt cô. Giờ thì cô mới hiểu, hiểu vì sao mình lại phải chịu đựng những nỗi tủi nhục này.
“Mạc Đăng Sinh, anh được lắm, hai người thật xứng đôi vừa lứa. Tất cả đều khốn nạn như nhau.”
Khi đã chắc chắn không có ai làm phiền nữa, Hạ Tử Băng mới khóa cửa lại, tắt điện nằm lên giường. Cô không hận bà ấy, chỉ ghét bản thân mình khi yếu lòng, vội vàng chấp nhận lời đề nghị của hắn.
Chẳng hiểu sao nước mắt cô lỗi lúc lại rơi càng nhiều, ướt hết cả mặt gối.
Trong căn phòng tối đen như mực, Hạ Tử Băng giương mắt nhìn lên trần nhà, vô thức nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Cô đã từng có một cuộc sống tự do, muốn làm gì thì làm, nhưng giờ thì hết rồi.
“Giá mà…”
Thực tâm cô nghĩ, hay là chết đi cho rồi. Chỉ khi cô lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này, những nỗi đau ấy sẽ không giày vò tâm can thêm nữa.
Đến giữa đêm, Hạ Tử Băng vẫn trằn trọc không ngủ được. Cơn giận đã lắng xuống nhưng bụng cô cứ đói cồn cào, cuộn lên từng hồi. Cứ tưởng chỉ cần quên đi là được nhưng càng cố quên lại càng nghĩ tới nó nhiều hơn.
“Giờ chắc mọi người cũng ngủ hết rồi.”
Hạ Tử Băng rời khỏi giường, mở cửa đi xuống bếp. Cô vừa đi vừa nín thở, cố không phát ra tiếng động nào quá lớn.
Một mình trong căn bếp, cô lục lọi thì thấy chỉ còn chút cơm nguội. Không thể kén cá chọn canh, Hạ Tử Băng bới nó ra tô, cho thêm chỗ thức ăn còn lại trong tủ lạnh, làm món cơm trộn Hàn Quốc rồi kéo ghế ra, ngồi ăn trong bóng tối. Cô không dám bật đèn, sợ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ngon quá!”
Vừa ăn cô vừa tự nhủ lần sau không sĩ diện nữa, bản thân phải tốt thì đứa bé trong bụng mới lớn lên khỏe mạnh được.
Ngồi đó, Hạ Tử Băng ăn một cách ngon lành, tận hưởng cảm giác một mình một thế giới. Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân, cô vội vã tìm cách tránh né. Nhưng giờ bốn bề đầu là chỗ trống, cô biết đi đâu bây giờ? Trong lúc vội vã, cô đành phải chui xuống gầm bàn.
Một người mang đồ ngủ đi tới, mở tủ lạnh ra rồi lấy chai nước, tu một hơi rồi thở nhẹ ra. Lúc này, nghe thấy có tiếng nấc cụt đau đó vang lên, người đàn ông lờ mờ lên tiếng:
“Ai đó?”
“…”
Đợi thêm một chút, không có ai đáp lời. Mạc Đăng Sinh dáo dác nhìn quanh, cuối cùng cũng hướng tầm mắt về một nơi. Anh từ từ ngồi xuống, nén hơi thở vào trong lồng ngực.