Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 80: Không có tư cách




Sau cuộc hoan ái, Dương Nhất Hàn lăn ra ngủ, để Diệp Ngữ Yên tự xử lý nốt phần còn lại. So với Hạ Tử Băng, cô ta chỉ là công cụ đóng vai trò giúp hắn giải tỏa những lúc bức bách mà thôi. Còn lại… không là gì cả.

Nhìn người đàn ông mình yêu đang ngủ say, Diệp Ngữ Yên không khỏi chạnh lòng. Cô đã cố gắng, vô cùng cố gắng để chiều ý hắn nhưng hắn thì sao chứ, ngay cả một cái ôm cũng không thể làm được.

“Dương Nhất Hàn, anh chỉ được phép thuộc về một mình em mà thôi.”

Một khi đã yêu rồi, chẳng ai muốn chia sẻ.

Nằm bên cạnh hắn, Diệp Ngữ Yên nhớ lại một năm trước. Rõ ràng hắn là người chủ động theo đuổi, đến khi có được lại tỏ ra hững hờ. Và ngay cả khi cô đã loại bỏ một đối thủ, vẫn có nhiều lý do để hắn từ chối việc kết hôn.

“Anh xem em là con ngốc sao?”

Đưa tay vuốt nhẹ trên gương mặt Dương Nhất Hàn, Diêp Ngữ Yên nở một nụ cười bí ẩn.



Cứ ngỡ sau khi tìm được cô, cuộc sống của Mạc Đăng Sinh sẽ đổi khác. Vậy mà giờ đây, khi nằm trong bệnh viện, đoạn video đó được gửi tới khiến cả thế giới của anh sụp đổ trong phút chốc. Lòng bàn tay siết chặt, hơi thở khó nhọc, Mạc Đăng Sinh thấy cổ họng mình nghẹn đắng, hai hàm răng dính chặt vào nhau, khẽ run lên.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Ngồi bên cạnh, Dương Thanh lên tiếng. Khi cô định ghé mắt sang xem, Mạc Đăng Sinh lập tức tắt màn hình, thu điện thoại về phía sau.

“Ra ngoài đi!”

“Nhưng mà bác nói em phải ở đây chăm sóc anh.”

“Tôi muốn ở một mình.” Mạc Đăng Sinh lạnh lùng đáp.

Không còn cách nào khác, Dương Thanh đành phải đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng bệnh. Lúc này chỉ còn một mình anh đối diện với bốn bức tường, trái tim như đang rỉ máu.

“Tại sao? Tại sao chứ?”

Hóa ra sau khuôn mặt xinh đẹp kia, Hạ Tử Băng lại có quá khứ nhơ nhuốc không muốn ai biết. Có phải đây cũng là một trong những lý do khiến cô từ chối quay lại không? Còn đứa bé thì sao? Nó là con của ai?

Hàng ngàn câu hỏi liên tục bủa vây khiến đầu anh đau như búa bổ, cơ thể bứt rứt khó chịu. Nếu cứ phải giam mình ở đây anh sẽ điên mất.

“Không được. Nhất định phải tìm cô ấy để hỏi cho rõ.”

Đến giờ phút này, trong lòng anh vẫn nuôi một tia hy vọng nào đó. Nếu Mạc Đăng Sinh nhớ không nhầm thì cô có chị em sinh đôi, có thể là…

Tự thuyết phục bản thân, Mạc Đăng Sinh rút dây truyền dịch, thay đồ rồi đi tìm Hạ Tử Băng. Không cần nói cũng biết, bây giờ cô chỉ có thể ở nhờ nhà Chung Chí Nguyên mà thôi.

Bốn mươi phút sau, Mạc Đăng Sinh đứng trước căn hộ chung cư kia, hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông. Lần này không phải thông qua bất cứ ai, người mở cửa là Hạ Tử Băng.

“Anh tới đây làm gì?”

Vừa trông thấy chồng cũ, Hạ Tử Băng khẽ giật mình. Cứ ngỡ sau khi bị bà Mạc ngăn cấm, hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

“Có thể… nói chuyện không?”

Trên đường đến đây, Mạc Đăng Sinh đã tưởng tượng ra muôn vàn viễn cảnh để hỏi tội cô. Vậy mà khi ở phía đối diện, bản thân lại như biến thành con người khác vậy.

Một người đàn ông ngạo mạn, tự cho mình là nhất đột nhiên thay đổi 180 độ khiến Hạ Tử Băng có chút không quen. Khi anh cất tiếng hỏi, cô chẳng biết nên đáp lại như thế nào cho phải. Ly hôn rồi, còn gì để nói nữa chứ?

“…”

“Không mất nhiều thời gian của em đâu. Nói xong tôi sẽ đi ngay.”

“Được.”

Hạ Tử Băng không có ý định mời Mạc Đăng Sinh vào trong. Đây vốn dĩ không phải nhà của cô, cuộc nói chuyện diễn ra ở phòng khách không tiện cho lắm.

“Đây có phải là em không?” Dứt lời, hắn lấy điện thoại ra, mở đoạn video cho cô xem. Khoảnh khắc đối diện với quá khứ mà cô muốn chối bỏ thật khó chịu biết bao. Chẳng hiểu vì tức hay vì thương hại cho bản thân, khóe mắt cô lại ửng đỏ.

“Còn quan trọng sao? Chúng ta ly hôn rồi.”

Nếu Hạ Tử Băng không nhắc lại, có lẽ Mạc Đăng Sinh anh đã quên mình là người tự do lâu rồi. Chồng cũ đi truy hỏi vợ cũ chuyện đã rồi, có nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.

Đứng trước cô, Mạc Đăng Sinh khẽ gật đầu, nở một nụ cười đắng chát. Phải, ly hôn rồi, chúng ta ly hôn rồi. Tôi và em giờ chẳng khác nào người xa lạ, có tư cách gì mà hỏi chứ?

“Xin lỗi. Đã làm phiền rồi.”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh với tay lấy lại cái điện thoại, lẳng lặng bỏ đi. Lần gặp này coi như lần cuối rồi, sẽ chẳng còn gì vướng bận với nhau nữa.

Trên hành lang, anh lững thững bước đi, cảm giác như cả cơ thể chẳng còn chút sinh khí nào vậy. Đến trước thang máy, Mạc Đăng Sinh thở hắt ra một hơi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi tự nhủ:

“Làm chuyện dư thừa rồi.”

Cánh cửa thang máy vừa mở, anh bước vào trong, không hề nhìn cô lấy một lần. Dõi theo bóng hình anh, cô khẽ chớp mi, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má.

“Xin lỗi. Em… em thật sự không thể.”