“Em định giả vờ tới bao giờ nữa?”
Hôn xong, thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, Mạc Đăng Sinh mới ngước mặt lên hỏi. Quan sát một chút, anh bắt đầu phát hiện ra điều bất thường.
“Tử Băng, đừng đùa nữa.” Anh vừa lay người cô vừa nói.
Chìm trong hôn mê, Hạ Tử Băng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Cô cứ nằm vậy, không có phản ứng gì đáp lại.
Rất nhanh, Mạc Đăng Sinh một lần nữa lái xe chở cô tới bệnh viện. Sau khi thực hiện việc kiểm tra xong, bác sĩ nói với anh trong lúc cô còn hôn mê: “Cô ấy đang mang thai, sức khỏe lại vô cùng yếu ớt. Nếu anh không đưa người đến kịp, có lẽ đứa trẻ sẽ không giữ được nữa.”
“Có thai?”
“Cô ấy không nói cho anh biết sao?” Vị bác sĩ trung niên nhíu mày hỏi lại. Rõ ràng bà ta vô cùng bất ngờ, bởi lẽ ngay từ đầu ai cũng mặc định họ là người yêu hoặc vợ chồng.
“Tôi…”
“Cái thai gần được ba tháng rồi. Anh nên lưu ý nhiều hơn.”
Dứt lời, vị bác sĩ rời đi, để lại Mạc Đăng Sinh với gương mặt ngơ ngác nhìn. Không biết anh đã đứng đó bao lâu mới có thể bình tĩnh trở lại.
“Có thai? Tại sao cô ấy lại không nói với mình?”
Chìm giữa đống suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí, Mạc Đăng Sinh không để ý tới điện thoại trong túi mình đang rung lên.
Khi chuông điện thoại tắt biến, anh mới thoát khỏi những suy tư của bản thân. Liếc nhìn về phía giường bệnh, anh thấy cô đã tỉnh lại. Không do dự, Mạc Đăng Sinh hỏi thẳng:
“Sao em không nói cho anh biết?”
“Anh nói gì tôi không hiểu.”
Ngửi được mùi thuốc khử trùng quen thuộc, cô nhận ra mình đang ở bệnh viện. Hạ Tử Băng không biết tại sao mình lại được đưa tới đây, bèn nhớ lại ký ức vừa qua. Lúc này, cô cũng thấy cơ thể mình lả đi, chẳng còn chút sức lực nào.
“Hạ Tử Băng?” Mạc Đăng Sinh hét lớn.
Từ sau khi cô đề nghị ly hôn, Mạc Đăng Sinh vẫn không hề hay biết về sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng. Rõ ràng cô đang muốn giấu anh để nuôi con một mình. Tại sao?
Theo như thỏa thuận mà hai người đã ký khi kết hôn, cô tuyệt đối không được phép mang thai. Bởi vì cuộc hôn nhân của họ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, vì vậy mà để thanh lý hợp đồng, sự tồn tại của đứa bé là không cần thiết. Vì vậy, hôn lễ mới được tổ chức.
Có ai ngờ cô lại âm thầm giấu nhẹm chuyện mang thai, còn liên tục né tránh sự truy lùng của Mạc Đăng Sinh. Hạ Tử Băng cô to gan lớn mật hơn anh tưởng.
“Đây là bệnh viện. Có gì ra chỗ khác nói chuyện.” Cô đề nghị.
Từ sâu trong lòng mình, Hạ Tử Băng vẫn nghĩ anh sẽ đề cập tới chuyện ly hôn. Có vẻ như anh vẫn chưa chịu chấp nhận đề nghị đó của cô. Sự xuất hiện của Dương Thanh không đủ sức để tách anh ra khỏi cô.
Khi Hạ Tử Băng định dùng thay tháo gỡ sợi dây truyền dịch ra thì Mạc Đăng Sinh trừng mắt ngăn cản: “Không được tháo.”
“Không liên quan tới anh.” Hạ Tử Băng ngoan cố phản kháng.
Thấy cô đang từ từ rút kim, Mạc Đăng Sinh mới quát: “Cô không lo cho đứa nhỏ trong bụng mình sao?”
Thâm âm trầm đục truyền đến, Hạ Tử Băng liền ngừng tay, nỗi sợ trong lòng cô cuối cùng cũng xuất hiện. Ngước mặt về phía anh, cô lờ mờ hỏi: “Anh… anh đã biết rồi sao?”
“Hỏi thừa. Nếu bác sĩ không thông báo, cô định giấu tôi tới khi nào nữa?”
“Nó không phải là con của anh.” Cô phủ nhận.
Hạ Tử Băng đã lên tiếng phủ nhận, cảm giác hụt hẫng trong lòng Mạc Đăng Sinh trỗi dậy. Anh không nghĩ lời đó mà cô cũng dám nói ra.
“Cô…”
Mạc Đăng Sinh giương mắt nhìn Hạ Tử Băng, cổ họng nghẹn đắng. Tuy vậy, anh vẫn cố chấp khẳng định.
“Nó không phải con tôi thì con ai? Hạ Tử Băng, đừng hòng qua mặt được tôi.”
“Tùy anh. Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Rõ ràng Mạc Đăng Sinh đang kích động, dù cô nói gì cũng sẽ phản tác dụng. Đợi anh bình tĩnh hơn, cô sẽ tìm cách rời đi.
Mạc Đăng Sinh cứ nhìn chằm chằm vào cô, đợi một câu trả lời thỏa đáng. Ngược lại với mong đợi đó, cô kéo chăn lên trùm qua đầu, nhắm mắt lại ngủ. Chính thái độ này khiến anh càng tức tối hơn nữa.
“Tử Băng, nói rõ đi!”
“…”
Không cam tâm để mọi chuyện kết thúc lửng lơ, Mạc Đăng Sinh hất tung chăn cô ra, cố tìm cách để nói chuyện. Tuy vậy, Hạ Tử Băng vẫn nằm im, hoàn toàn không có định đáp lời. Trong lúc anh đang định cưỡng chế cô, một điều dưỡng bước vào phòng.
“Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Anh ra ngoài đi!”
“Nhưng mà…”
“Nếu đứa bé trong bụng cô ấy có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
Quả nhiên lời đe dọa đó đã có hiệu lực, Mạc Đăng Sinh tức tối bỏ ra ngoài. Người đi rồi, điều dưỡng viên mới tháo buông nói: “Đi rồi!”
Thở hắt ra một hơi, cô ta điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Nhìn người đang nằm trên giường bệnh, đáy mắt chợt nở nụ cười bí ẩn.
“Tới giờ uống thuốc rồi.”
Giọng nói lành lạng vang bên tai, Hạ Tử Băng lập tức mở mắt. Khoảnh khắc trông thấy đối phương tháo khẩu trang xuống, cơ thể cô liền cứng đờ, tay chân không sao cử động được.