Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 71: Không để em chạy thoát




Đối với một kẻ vô công rồi nghề như Lâm Bá Thương, tiền đối với hắn vô cùng quan trọng. Mỗi lần tới tìm gặp Dương Thanh, hắn đều tranh thủ lấy chút gì đó đem về rồi mang đi cầm cố. Cứ vậy hết lần này cho tới lần khác, hắn ngày một rơi vào túng quẫn.

“Lời đề nghị của cô ta không tồi. Chỉ cần có tiền trong tay, mình không cần phải lo nghĩ gì nữa.”

Xác định được mục đích của bản thân, Lâm Bá Thương đương nhiên không có lý gì để chối từ. Tuy vậy, thứ đó của hắn đang cương cứng, gần được giải phóng nên cảnh tượng như hiện tại mới diễn ra.

Đặt vật to lớn dưới hạ thân của mình vào trong miệng cô, Lâm Bá Thương mới cảm thấy thoải mái được một chút. Mắt nhắm nghiền, hắn vừa tận hưởng khoái cảm khi được phục vụ, vừa tưởng tượng ra gương mặt phóng đãng của Dương Thanh.

“Mạnh hơn một chút.”

Lâm Bá Thương ra lệnh, một cánh tay đặt lên sau gáy của Dương Thanh để cố định đầu cô. Nhưng mà nhiêu đó vẫn chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn thế.

Thấy lời nói của mình không có tác dụng, Lâm Bá Thương vội mở mắt, đẩy Dương Thanh nằm xuống giường, bắt cô ta mở miệng to ra rồi nhanh chóng đút thứ to lớn đang ướt đẫm của mình vào trong từ phía trên. Rất nhanh, Dương Thanh cảm thấy nghẹn ở cổ, nước mắt trào ra hai bên má.

Không để tâm tới việc đối tác của mình đang khó chịu, hắn liên tục thúc tới, cố gắng đẩy sự khoái lạc trong người lên cao. Quả nhiên tư thế này đã phát sinh hiệu quả, toàn bộ cơ thể hắn tê dại đi, tựa như có luồng điện chạy dọc ngang sống lưng.

Chưa đầy mười lăm phút, miệng của Dương Thanh đã ngập ngụa thứ chất lỏng màu trắng đục do hắn phóng thích. Thở hắt ra một hơi, Lâm Bá Thương mỉm cười thỏa mãn, người thu lại phía sau. Rất nhanh, Dương Thanh đã nghiêng người sang một bên.

“Không được nhả.”

Bị hắn phát hiện, Dương Thanh đành nhắm mắt nhắm mũi nuốt hết thứ tanh tao ấy. Đối với cô ta mà nói, đây là cách duy nhất để khiến hắn không gây khó dễ thêm nữa.

Thỏa mãn xong, Lâm Bá Thương đi vào nhà tắm, mang theo đống áo quần vương vãi dưới sàn nhà. Không biết vì làm tình thường xuyên hay do hưng phấn tột độ mà hắn xuất nhanh hơn mọi khi.

Hắn vừa khuất khỏi tầm mắt, Dương Thanh đã ngồi dậy, với tay lấy điện thoại trong giỏ xách rồi bắt đầu soạn cái gì đó. Nhìn nét mặt của cô ta đang từ từ biến đổi, hẳn là đã nghĩ cách để đối phó với Mạc Đăng Sinh.

“Ngày nào còn chưa bước chân vào nhà họ Mạc, ngày đó anh đừng hòng thoát khỏi em.” Cô lẩm bẩm.

***

Đẩy cửa bước vào, Hạ Tử Băng đi dọc hành lang, mắt dáo dác nhìn quanh. Cô đang tìm đường tới phòng đông lạnh, nơi giữ thi thể trước kia.

“Chỉ cần gặp được người đó, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.” Cô thầm nghĩ.

Đinh ninh là như vậy, bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn. Khi bản thân vừa nhìn thấy tấm biển ghi chú, nỗi lo lắng trong lòng cô mới với đi được phần nào.

Khi Hạ Tử Băng định gõ cửa thì một bàn tay thô ráp đặt lên vai, ghì người lại. Khẽ giật mình, cô quay người lại nhìn. Vừa trông thấy anh, mắt cô mở to ngạc nhiên.

“Em định trốn tôi tới bao giờ nữa?”

“Mạc… Mạc Đăng Sinh!”

Vì quá đỗi bất ngờ, Hạ Tử Băng lắp bắp nói không thành lời. Cô muốn lập tức bỏ chạy nhưng đôi chân cứ cứng đờ, không sao di chuyển được.

“Sao? Sao không bỏ chạy nữa? Chẳng phải mấy ngày nay hắn luôn giúp em trốn tôi sao?”

Hóa ra anh đã biết rõ cô ở đâu, ở với ai và vì sao lại có thể tẩu thoát trong gang tấc. Tuy nhiên, vì không có bằng chứng cụ thể nên Mạc Đăng Sinh mới phải lùi bước, nhường nhịn một chút.

“Anh muốn làm gì?”

Hạ Tử Băng hỏi thẳng. Rõ ràng cô biết mình không thể chạy, càng không thể chối bỏ lời anh nói.

Tiến lại gần một chút, Mạc Đăng Sinh định hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Trước khi anh kịp chạm vào, Hạ Tử Băng đã quay mặt sang chỗ khác: “Anh quên là chúng ta đã ly hôn rồi sao?”

“Tôi không quên nhưng tôi không chấp nhận việc em rời xa tôi.”

Lý lẽ của Mạc Đăng Sinh thật khó hiểu. Chính anh là người đẩy cô ra, cự tuyệt tình cảm mà cô lỡ trao trong cuộc hôn nhân vô nghĩa này.

“Đồ điên.”

Hạ Tử Băng đẩy anh sang một bên, nhanh chân bỏ chạy. Không để vụt mất cô một lần nữa, Mạc Đăng Sinh lập tức đuổi theo. Đến trước cửa thang máy, Hạ Tử Băng vội vã bấm chuông nhưng cửa chưa kịp mở, anh đã tới bên cạnh.

“Không được rồi.”

Cô chạy sang bên lối thoát hiểm, đẩy cửa đi vào. Ngay lúc này, thang bộ là sự lựa chọn cuối cùng, cũng là con đường mà cô có thể tẩu thoát. Tiếc là chân vừa đặt lên hai bậc thềm, bản thân đã bị anh kéo ngược lại. Đẩy cô dựa vào tường, Mạc Đăng Sinh điên cuồng hôn lên môi, mạnh bạo dùng lưỡi tách hai hàm răng đang cắn chặt của cô ra.

“Ưm! Bỏ… bỏ ra!”

Mặc cho Hạ Tử Băng đang phản kháng, anh cũng không có ý định dừng tay.